lundi 1 septembre 2008

TUỔI SÁU MƯƠI NHÌN LẠI


Tuổi đôi mươi, quãng đường dài trước mặt,

Tinh thần minh mẫn, nhìn đời đẹp tươi,

Chẳng thấy gì là quá cao, quá khó,

Tôi giơ tay chào thách thức cuộc đời.


Đến ba mươi tôi vẫn còn linh hoạt,

Dễ dàng thay, tôi vẫn có đủ tài,

Tôi rong chơi mọi miền, vui thỏa thích,

Chừng như đã tung hê cả tháng ngày.


Sang bốn mươi, chợt đâu tôi nhận biết

Trải nghiệm qua một quá khứ dài lâu .

Phải nhanh chân, phải nhìn ra phía trước,

Mới mong khỏi bị bỏ lại đằng sau.


Rồi năm mươi, tôi vẫn còn được việc,

Nhưng bắt đầu biết suy tính thiệt hơn.

Và xem ra thân thể cứ chậm dần,

Nghe xương cốt là đoán ngay thời tiết.


Mình còn khỏe mạnh không tôi chẳng biết,

Theo các con, tôi làm được gì đâu.

Bản tin tối bật lên tôi đã thiếp,

Khỏi đếm cừu dỗ giấc đã ngủ sâu.


Tuổi sáu mươi tôi mong còn thanh nhã,

Mắt yếu đi, cử động cũng chậm hơn.

Nhưng may thay, còn hơn nhiều người khác,

Tôi vẫn còn giữ được cả hàm răng.


Tuổi sáu mươi, tôi nghe tim đập khỏe,

Và nhận ra niềm hạnh phúc sáng ngời.

Tuổi sáu mươi, cuối cùng tôi đã hiểu

Điều rất cần, vô giá của cuộc đời.



Tác giả : Không rõ.

THÂN TRỌNG SƠN chuyển ngữ.



RETOUR SUR MES 60 ANS ….



À 20 ans, j'avais tout mon temps

La vie était belle, puis j'étais intelligent

Rien n'était trop dur, rien n'était trop haut

Aux défis de la vie, je levais mon chapeau.


À 30 ans, j'étais encore fringant

Ah ! C'était facile, j'avais du talent

Puis je m'amusais, je voyageais partout

Faut dire que j'trimais des heures de fous.


Mais à 40 ans, j'ai réalisé

Tout à coup que j'avais un passé

Fallait courir, regarder en avant

Pour ne pas m'ramasser au dernier rang.


À 50 ans, j'étais encore capable

Mais j'suis devenu plus raisonnable

Mon corps ralentit, fit quelques soubresauts

Mon ossature prédisait la météo.


Suis-je encore bon, suis-je encore fort ?

Selon mes enfants, "j'ai pas rapport"

Aux nouvelles de 22 heures parfois je m'endors

Sans compter des moutons et ce, sans remords.


À 60 ans, je veux être élégant

Mes yeux sont plus faibles, mes gestes plus lents

Mais fort heureusement

J'ai encore toutes mes dents.


À 60 ans, j'écoute mon coeur

Enfin, je reconnais le bonheur

À 60 ans, j'ai finalement compris

Que l'important dans la vie n'a pas de prix



Source: Anonyme...

www.lespasseurs.com

Aucun commentaire: