Người có tuổi thường mở đài nghe nhạc
Nhưng chẳng bao giờ nghe được bài nào
Thôi đành vậy chứ biết làm sao được
Nghe qua đài mình có mất tiền đâu.
Người có tuổi người ta đưa tới bán
Đủ thuốc men mọi thứ ở trên đời
Biết đâu rằng họ rất cần phương thuốc
Là tình thương và chỉ tình thương thôi !
Người có tuổi người ta đem nhốt họ
Trong những ngôi nhà chính phủ xây lên
Và lặng lẽ âm thầm nơi góc tối
Họ đang bị người đời sớm lãng quên.
Và mỗi năm có một lần đáng nhớ
Họ được viếng thăm, ủy lạo ân cần,
Và mỗi năm chỉ một lần duy nhất
Theo lệ thường nghi thức ngày đầu xuân.
Chúng ta đây đều tuổi đà xế bóng
Muốn hay không rồi sẽ sớm đến ngày
Cũng như họ, ta làm sao khác được,
Dẫu tiền muôn bạc triệu ở trong tay.
Chúng ta đây đều tuổi đà xế bóng
Chỉ còn chờ nhịp bước thời gian thôi.
Dẫu hạnh phúc hay đôi phần bất hạnh
Đã có con có cháu ở trong đời.
Người có tuổi giờ chẳng buồn chia sẻ
Những chuyện buồn vui suốt cõi nhân sinh
Bao tâm sự, bao nhiêu điều muốn kể
Biết còn có ai chịu lắng nghe mình ?
Người có tuổi cúi khom lưng nhìn xuống
Đôi bàn chân đã mòn mỏi nhọc nhằn
Từ sâu thẳm họ âm thầm tự hỏi
Cớ sao mình đến cuối nẻo phù vân.
Vì các con họ đã cho mọi thứ
Cả tình thương, cả sức khỏe của mình.
Vì các con họ hy sinh tất thảy
Cho đến từng ước vọng tuổi xuân xanh.
Nơi giam hãm họ đôi lần ngẩng trán
Cứ mỗi lần ngày cuối tháng lĩnh tiền
Khoản trợ cấp người ta vờ đem phát
Họ chỉ còn biết lặng lẽ ký tên.
Người có tuổi giờ đây thường muốn khóc
Bởi họ đang còn có đủ thời gian
Để sống lại cả một thời quá khứ
Từ thời còn đang lứa tuổi thanh xuân.
Người có tuổi vẫn không quên gì cả
Nếu giờ đây lưng họ có còng hơn
Là chỉ vì đã bao phen mang nặng
Những muộn phiền, khổ nhọc cho các con.
Người có tuổi có thời gian cầu nguyện
Bởi giờ đây sau năm tháng dặm trường
Như có phép mầu họ đà trở lại
Làm những trẻ thơ ngoan ngoãn, dễ thương.
Người có tuổi thường cầu xin ơn Chúa
Một đôi lần nghĩ đến thân phận mình
Họ thường hỏi Người sao quên vuốt mắt
Cho họ sớm yên ngủ giấc ngàn xanh.
Chúng ta đây đều tuổi đà xế bóng
Muốn hay không rồi sẽ sớm đến ngày
Cũng như họ, ta làm sao khác được,
Dẫu tiền muôn bạc triệu ở trong tay.
Chúng ta đây đều tuổi đà xế bóng
Nhịp bước thời gian dẫu chẳng đợi mong,
Mỗi một ngày chúng ta còn được sống
Ta càng về gần với cõi hư không.
Lời nhạc của ANDRÉ SYLVAIN
THÂN TRỌNG SƠN chuyển ngữ
( 9 / 2007 )
LES GENS ÂGÉS
( Musique et Paroles : ANDRÉ SYLVAIN )
Les gens âgés écoutent la radio
Mais on ne joue jamais des chansons pour eux.
Ce n’est pas payant.
On leur vend des calmants, des pillules, des onguents
Mais ce n’est que l’amour dont ils ont besoin comme médicaments.
Les gens âgés, on les a oubliés
Tout au fond des foyers où les gouvernements les ont enfermés.
Bien souvent une fois par an
On viendra les visiter, des parents s’est occupés
Une seule fois tous les ans
On viendra les embrasser, ça oblige le jour de l’an.
On est tous des vieux
Qu’on le veuille ou non
On s’ra un jour comme eux
Même riches à millions.
On est tous des vieux
Ce n’est qu’une question de temps
Heureux ou malheureux
D’avoir eu des enfants.
Les gens âgés ne parlent même plus
Ils ont trop à dire, leur vie à raconter
Qui va les écouter ?
Ils se courbent le dos, et regardent leurs pieds
Se demandent pourquoi au bout du chemin
Ils sont arrivés.
Ils ont tout donné, leurs amours, leur santé
Tout ça pour les enfants, ils ont tout sacrifié
Même les rêves les plus grands.
Et du fond de leurs prisons
Ils relèvent parfois le front
Quand ils viennent pour signer
C’est quand vient la fin du mois.
Et le chèque de leurs pensions
Qu’on fait semblant de leur donner.
Les gens âgés ont le goût de pleurer
Car ils ont tout le temps de renaýtre au passé
Revivre leurs vingt ans.
Ils n’ont rien oublié, si leur dos a courbé
C’est qu’ils ont trop souvent
Porté les chagrins et les peines des enfants.
Les gens âgés ont le temps de prier
Car ils sont devenus au fil des années de simples enfants.
Ils demandent au Bon Dieu de parfois penser à eux
S’il a une minute ou deux
Ils demandent souvent à Dieu
Pourquoi il a oublié de venir fermer leurs yeux.
On est tous des vieux
Qu’on le veuille ou non
On s’ra un jour comme eux
Même riches à millions.
On est tous des vieux
Ce n’est qu’une question de temps
Chaque jour que l’on vit nous rapproche du temps.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire