Ce soir je te vois tomber
sur la terre noire
du chemin abrupt menant à la cathédrale.
Tournant le dos
Dieu ne te voit pas
et la vie tranquille
continue sa régulière routine.
Tu t’es perdue
quand Noël n’arrive pas encore
tu n’as pas mis ta robe jaune
le cou tendu
dans l’attente d’une brise caressante.
Adieu donc
Bouton non encore éclos,
la vie n’a pas besoin de toi
ô fleur jaune
inutile !
La vie a besoin seulement
de ce qui vaut du riz ou de l’argent,
de ce qui peut être vendu ou échangé
du Beau, elle n’en a pas besoin !
Adieu
âme végétale !
pourquoi ta mort de ce soir
n’est-elle annoncée
par aucun son de glas ?
Et mon âme
périt chaque jour
car la vie a foulé sur le Beau
que me reste-t-il
outre mon cœur ?
Adieu donc ma chère,
ne pleure pas
la saison de Noël approche déjà !
Dors un doux sommeil
plein de rêves
des végétaux
Et va, dans l’éternité
à la recherche
d’un joyeux sourire
pour chaque jour.
VĨNH BIỆT CÂY HOA QUỲ VÀNG
ĐỖ TƯ NGHĨA
Chiều nay tôi thấy em ngã xuống
Trên đất đen
Trên con đường dốc đến Thánh đường
Chúa quay lưng
Không thấy em
cả cuộc đời
vẫn bình yên
quay theo vòng bánh xe đều đặn.
Em chết đi
Mùa Giáng sinh chưa kịp đến
Em chưa kịp mặc áo vàng
ngửa cổ
chờ gió đến nâng niu.
Thôi nhé – vĩnh biệt em
nụ hoa chưa kịp nở
Cuộc đời đâu cần tới em
hỡi bông hoa vàng vô dụng !
Cuộc đời cần những thứ
có thể quy ra tiền, ra thóc
có thể mua bán đổi trao
chứ đâu cần
Cái Đẹp !
Vĩnh biệt em – linh hồn thảo mộc
Sao chiều nay em chết đi
mà chẳng có hồi chuông nào báo tử ?
Như linh hồn tôi
vẫn chết mỗi ngày –
vì cuộc đời dẫm chân lên Cái Đẹp
mà tôi còn lại gì – ngoài một Trái Tim ?
Vĩnh biệt em
Thôi em đừng khóc
mùa Giáng Sinh cũng sắp đến rồi.
Thôi – em hãy ngủ yên
với những giấc mơ
của loài thảo mộc
Và trong thiên thu
Em hãy kiếm
nụ cười vui
cho mỗi một ngày.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire