Je vais te raconter, mon cher,
L’histoire du bateau et de la mer.
Depuis un jour – on ne sait quand,
À l’invitation de la haute mer,
Par les pétrels et les flots bleu vert
Le bateau se laisse emporter, errant.
Le bateau est rempli d’aspirations,
Et la mer, pleinement comblée d’affections.
Inlassable, le bateau poursuit son parcours,
Or la mer s’éloigne, s’éloigne toujours.
Les nuits au clair de lune avenant
La mer, pareille à une fille ingénue,
Adresse tout bas ses sentiments
Au flanc du bateau par les ondes battu.
Bien des fois, sans raison, la mer
Avance le bateau d’une forte poussée.
( Car l’amour, jadis et naguère,
Se résigne jamais à l’immobilité ? )
Seul le bateau comprend
Combien la mer est immense.
Et seule la mer sait
Jusqu’òu le bateau va flâner.
Les jours òu ils ne se voient pas
La mer aux crêtes blanchies s’ennuie.
Les jours òu ils ne se voient pas
La carène du bateau affligé se brise.
Si la mer devait s’éloigner du bateau,
Il ne lui resterait que vents et flots.
Si je me voyais séparée de toi,
Une tempête ferait rage en moi !
Traduction de THÂN TRỌNG SƠN
9 / 2008
THUYỀN VÀ BIỂN
Em sẽ kể anh nghe
Chuyện con thuyền và biển
"Từ ngày nào chẳng biết
Thuyền nghe lời biển khơi
Cánh hải âu, sóng biếc
Đưa thuyền đi muôn nơi
Lòng thuyền nhiều khát vọng
Và tình biển bao la
Thuyền đi hoài không mỏi
Biển vẫn xa... vẫn xa
Những đêm trăng hiền từ
Biển như cô gái nhỏ
Thầm thì gửi tâm tư
Quanh mạn thuyền sóng vỗ
Cũng có khi vô cớ
Biển ào ạt xô thuyền
(Vì tình yêu muôn thuở
Có bao giờ đứng yên?)
Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
Những ngày không gặp nhau
Biển bạc đầu thương nhớ
Những ngày không gặp nhau
Lòng thuyền đau - rạn vỡ
Nếu từ giã thuyền rồi
Biển chỉ còn sóng gió"
Nếu phải cách xa anh
Em chỉ còn bão tố.
XUÂN QUỲNH
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire