mercredi 10 septembre 2008

LÁ VÀNG RƠI




Anh tha thiết mong em còn mãi nhớ

Những ngày xưa thân ái của đôi ta

Vào thuở ấy cuộc đời xinh đẹp quá

Và mặt trời rực rỡ hơn bây giờ.




Ngàn muôn lá vàng xao xác rụng rơi

Em thấy đó, anh không hề quên mất

Ngàn muôn lá vàng xao xác rụng rơi

Bao kỷ niệm, bao nỗi niềm u uất.




Gió vô tình về cuốn lá bay đi

Vào cõi lãng quên tối tăm lạnh buốt

Em thấy đó, anh không sao quên được

Khúc tình ca em thường hát anh nghe.



Khúc hát đó tựa như tình đôi ta

Em yêu anh và anh cũng yêu em

Em và anh, ta chung sống chan hòa,

Anh và em, ta yêu nhau thắm thiết.



Đời làm cho bao lứa đôi xa cách

Lặng lẽ, âm thầm, chẳng để ai hay

Và sóng biển xóa dần trên bãi cát

Dấu chân người tình cũ đã chia tay.



Ngàn muôn lá vàng xao xác rụng rơi

Bao kỷ niệm, bao thương tiếc không nguôi

Tình anh vẫn lặng thầm và chung thủy

Vẫn son tươi và cảm tạ cuộc đời.



Yêu em lắm, em vẫn xinh đẹp quá

Lẽ nào em muốn anh quên em yêu

Thuở có nhau cuộc đời sao thật đẹp

Và mặt trời cũng rực rỡ hơn nhiều.



Em vẫn là người tình hiền dịu nhất

Nhưng giờ đây anh chỉ biết tiếc thương

Và bài ca năm nào em thường hát

Trong hồn anh muôn thuở vẫn còn vương.





THÂN TRỌNG SƠN


Dịch từ tiếng Pháp


Feuilles Mortes-Lisa Ono
Được tìm bởi Baamboo.com




LES FEUILLES MORTES



Oh! je voudrais tant que tu te souviennes

Des jours heureux où nous étions amis

En ce temps-là la vie était plus belle,

Et le soleil plus brûlant qu'aujourd'hui



Les feuilles mortes se ramassent à la pelle

Tu vois, je n'ai pas oublié.

Les feuilles mortes se ramassent à la pelle,

Les souvenirs et les regrets aussi.




Et le vent du nord les emporte

Dans la nuit froide de l'oubli.

Tu vois, je n'ai pas oublié

La chanson que tu me chantais.



C'est une chanson qui nous ressemble

Toi, tu m'aimais et je t'aimais

Et nous vivions tous deux ensemble

Toi qui m'aimais, moi qui t'aimais



Mais la vie sépare ceux qui s'aiment

Tout doucement, sans faire de bruit

Et la mer efface sur le sable

Les pas des amants désunis.



Les feuilles mortes se ramassent à la pelle,

Les souvenirs et les regrets aussi

Mais mon amour silencieux et fidèle

Sourit toujours et remercie la vie



Je t'aimais tant, tu étais si jolie,

Comment veux-tu que je t'oublie?

En ce temps-là, la vie était plus belle

Et le soleil plus brûlant qu'aujourd'hui



Tu étais ma plus douce amie

Mais je n'ai que faire des regrets

Et la chanson que tu chantais

Toujours, toujours je l'entendrai!




JACQUES PRÉVERT



Aucun commentaire: