jeudi 27 novembre 2014

NHẦM SỐ



Truyện ngắn

Lưu Dĩ Xương
Nhà văn Trung Quốc ( 1918 -         )


        Sinh tại Thượng Hải năm 1918, tốt nghiệp Đại học St John năm 1941, và bắt đầu viết báo. Sau khi thân phụ qua đời năm 1948, ông một mình sang sinh sống tại Hong Kong, vẫn tiếp tục làm báo. Đã xuất bản một số truyện ngắn, nhưng với cuốn tiểu thuyết đầu tiên "Tửu đồ ", in năm 1963, Lưu Dĩ Xương mới được biết đến như một nhà văn.


I.

     Khi chuông điện thoại reo, Trần Hi đang nằm dài trên giường, mắt nhìn lên trần nhà.  Ngô Lệ Thường gọi rủ anh đi xem phim ở rạp Lợi Vũ đài, xuất năm giờ rưỡi. Điều này khiến anh phấn khích trở lại, anh vội vàng cạo râu, chải đầu, thay quần áo, khẽ huýt sáo điệu nhạc bài "Người Trung Quốc dũng cảm". Thay quần áo xong, anh chăm chú soi gương và nhủ thầm là phải mua một chiếc sơ mi hàng hiệu để mặc đi chơi. Anh yêu Ngô Lệ Thường và cô ấy cũng yêu anh. Chỉ cần anh kiếm được việc làm, và cả hai có thể đến toà thị chính làm thủ tục kết hôn. Anh mới từ Hoa Kỳ về và, tuy có bằng cấp, chỉ có may mắn anh mới kiếm được việc. Nếu gặp may anh mới có việc làm sớm, còn không, anh phải chờ một thời gian. Anh đã gởi bảy, tám thư cho những nơi tuyển dụng, và đang chờ hồi âm những ngày sắp tới đây. Chính vì lẽ đó mà mấy hôm nay anh cứ ở cạnh điện thoại, chờ cuộc gọi từ một trong những người tuyển dụng đó, không dám đi đâu, trừ trường hợp khẩn cấp. Tuy nhiên, nếu Ngô Lệ Thường yêu cầu anh đưa cô đi xem phim thì anh không thể có lựa chọn nào khác, nhất thiết anh phải đi thôi. Đã năm giờ kém năm rồi, anh phải vội lên để khỏi đến trễ, nếu không Ngô Lệ Thường sẽ giận. Vậy là anh vội vàng mở cửa, rồi chiếc cổng sắt, và, bước ra ngoài rồi lại quay trở vào đóng cửa, bước vội đến thang máy để xuống đường, nhanh chân đi về hướng trạm xe buýt, lòng thanh thản. Đúng ngay lúc anh vừa tới nơi, một chiếc xe buýt lao nhanh đến, và, không kiểm soát được tốc độ, đâm vào trạm dừng, cán phải Trần Hi, một bà già và một bé gái, nghiến bẹp cả ba người.

II.

      Khi chuông điện thoại reo, Trần Hi đang nằm dài trên giường, mắt nhìn lên trần nhà.  Ngô Lệ Thường gọi rủ anh đi xem phim ở rạp Lợi Vũ đài, xuất năm giờ rưỡi. Điều này khiến anh phấn khích trở lại, anh vội vàng cạo râu, chải đầu, thay quần áo, khẽ huýt sáo điệu nhạc bài "Người Trung Quốc dũng cảm". Thay quần áo xong, anh chăm chú soi gương và nhủ thầm là phải mua một chiếc sơ mi hàng hiệu để mặc đi chơi. Anh yêu Ngô Lệ Thường và cô ấy cũng yêu anh. Chỉ cần anh kiếm được việc làm, và cả hai có thể đến toà thị chính làm thủ tục kết hôn. Anh mới từ Hoa Kỳ về và, tuy có bằng cấp, chỉ có may mắn anh mới kiếm được việc. Nếu gặp may anh mới có việc làm sớm, còn không, anh phải chờ một thời gian. Anh đã gởi bảy, tám thư cho những nơi tuyển dụng, và đang chờ hồi âm những ngày sắp tới đây. Chính vì lẽ đó mà mấy hôm nay anh cứ ở cạnh điện thoại, chờ cuộc gọi từ một trong những người tuyển dụng đó, không dám đi đâu, trừ trường hợp khẩn cấp. Tuy nhiên, nếu Ngô Lệ Thường yêu cầu anh đưa cô đi xem phim thì anh không thể có lựa chọn nào khác, nhất thiết anh phải đi thôi. Đã năm giờ kém năm rồi, anh phải vội lên để khỏi đến trễ, nếu không Ngô Lệ Thường sẽ giận. Vậy là anh vội vàng mở cửa, rồi chiếc cổng sắt, và rồi...
     Chuông điện thoại reo lần nữa.
     Nghĩ rằng đây có thể là cuộc điện thoại về việc làm mà mình đang chờ, anh quay vào vội vàng trả lời.
     - Allô!      
     Anh nghe một giọng phụ nữ:
     - Chú có nhà không ạ?
     - Ai?
     - Chú.
     - Không có chú nào ở đây.
     - Thế thì cô có nhà không?
     - Chị gọi số nào vậy?
     - 39 57 ...
     - Có phải ở Cửu Long?
     - Vâng.
     - Chị gọi nhầm số, đây là Hong Kong.

     Anh mạnh tay gác máy, vội vàng mở cửa, rồi chiếc cổng sắt, và khi bước ra ngoài rồi lại quay trở vào đóng cửa, bước vội đến thang máy để xuống đường, nhanh chân đi về hướng trạm xe buýt, lòng thanh thản. Khi còn cách khoảng năm mươi mét, anh nhìn thấy một chiếc xe buýt lao nhanh đến, và, không kiểm soát được tốc độ, đâm vào trạm dừng, cán phải một bà già và một bé gái, nghiến bẹp hai người.


THÂN TRỌNG SƠN
Dịch theo bản tiếng Pháp của Brigitte Duzan
( Nguồn : www.chinest-shortstories.com )


lundi 24 novembre 2014

CÁI ĐUÔI


Truyện ngắn

Uông Tăng Kì
( nhà văn Trung Quốc, 1920 - 1997 )


         Sinh năm 1920 tại Cao Bưu, tỉnh Giang Tô, tiếp thu nền giáo dục truyền thống, nhưng sớm có xu hướng thiên về khoa học tự nhiên - toán, lý, hoá, tự tìm hiểu thơ ca, chịu khó chép lại những bài thơ cổ đời nhà Tống, thường gợi nỗi buồn ly biệt, chủ đề mà Uông Tăng Kỳ thường nhắc đến trong truyện của mình sau này.
              Năm 1939, ông chuyển về Vân Nam, thi vào khoa Văn học Trung Quốc, Trường Đại học Liên hợp Tây Nam. Thời gian này, ông viết những truyện ngắn đầu tiên: " Tiểu học giáo đích chung thanh " ( Tiếng chuông trường tiểu học ) và " Phục cừu " ( Trả thù ). 
          Thời gian từ 1948 đến 1958, ông phụ trách biên tập cho 
nhiều tạp chí văn học - nghệ thuật ở Bắc Kinh, rồi chuyển sang viết kịch bản ca kịch, chuyên viết cho Đoàn Kinh kịch Bắc Kinh. 
        Uông Tăng Kỳ được nhắc đến nhiều nhất như một tác giả truyện ngắn, nổi tiếng nhất là " Thụ giới" , " Đại náo ký sự " ( Giải truyện ngắn xuất sắc năm 1981 ), " Tuế hàn tam hữu ". Không khí truyện của Uông Tăng Kỳ là hoài niệm quá khứ, nhắc đến những lễ hội truyền thống, nghi thức tôn giáo, sinh hoạt đời thường của người dân..., báo hiệu khuynh hướng " tầm căn văn học " ( tìm về nguồn ) .


     Cố vấn về nguồn nhân lực Hoàng là một nhân vật rất thú vị. Thực vậy, xí nghiệp không hề có cái chức danh kỳ lạ này, " cố vấn về nguồn nhân lực  ", đơn giản chỉ vì ông ấy đã công tác quá nhiều năm ở phòng nhân sự nên biết rõ hết đường tơ kẽ tóc, hơn nữa, hai năm trở lại đây, ông đã già đi, sức khoẻ suy giảm, ông thường than van đủ thứ bệnh tật, lại cao huyết áp, và ông đã đề nghị để chỉ làm cố vấn, do phần lớn vấn đề người ta thường tham khảo ý kiến ông đều liên quan đến nhân sự, nên mọi người gọi ông là cố vấn về nguồn nhân lực . Ban đầu có vẻ như chỉ là một biệt hiệu, nhưng rồi nghe mãi lại thành ra một chức danh hoàn toàn chính thức. Khi nào ông có thể tránh, ông chẳng tham dự cuộc họp nào liên quan đến vấn đề nhân sự. Còn khi có mặt, có lúc ông lên tiếng, có lúc chẳng nói gì. Và khi ông phát biểu, nhiều người tỏ ra rất thích, có người không. Ông đọc đủ loại sách và thích kể chuyện. Ngay trong những cuộc họp quan trọng nhất ông cũng kể chuyện. Sau đây là một chuyện như thế.

     Trong xí nghiệp kia, anh kỹ sư tên Linh chuẩn bị được đề bạt chức kỹ sư trưởng. Tuy nhiên việc này chưa được sự đồng thuận của ban lãnh đạo, nhiều người tán thành, có người phản đối, và họp đi họp lại nhiều lần vẫn chưa đi đến thống nhất. Lý lẽ của những người tán thành thì không cần bàn, còn ý kiến những người phản đối có thể tóm tắt ở mấy điểm:
       1. Lý lịch gia đình xấu: gia đình tư sản.
     2. Quan hệ xã hội phức tạp, quan hệ với nước ngoài, có anh họ đang ở Đài Loan.
       3.  Có nhiều phát biểu hữu khuynh vào lúc có chiến dịch chống hữu khuynh.
       4.  Quan hệ quần chúng không tốt, hay phát biểu châm chọc...

      Sự phản đối mạnh nhất là từ một người tên là Đồng, trưởng phòng nhân sự, một kẻ dễ kích động, không thể lý luận chặt chẽ, hợp lẽ nên thường chỉ biết lặp lại mấy chữ: " dân trí thức! xì, trí thức! ", đỏ mặt tía tai.

       Ông cố vấn về nguồn nhân lực tham dự nhiều buổi họp mà không phát biểu ý kiến. Và bí thư chi bộ nói với ông: " Sao, ông Hoàng, cho chúng tôi biết ý kiến đi chứ!" Ông Hoàng thong thả, nói từ tốn:
    " Tôi xin kể hầu quý vị một câu chuyện. Xưa có người tên Nghệ Tử. Một hôm khi ngồi trên chiếc thuyền neo bên bờ sông, giữa đêm khuya, ông nghe tiếng khóc vọng lên từ dưới nước. Chú ý lắng tai nghe ông mới biết là đám tiểu dân dưới nước đang khóc. Ông hỏi lý do thì được trả lời: Long vương ra lệnh cho chúng tôi giết hết loài thuỷ dân nào có đuôi, vậy nên chúng tôi mới khóc. Nghe mấy lời đó  lòng  Nghệ Tử thấy thương cảm. Tuy nhiên khi nhìn gần hơn ông thấy có một con ếch cũng khóc. Ông bèn hỏi:  Sao chú cũng khóc? Chú đâu có đuôi!
      Và con ếch đáp: Vâng, nhưng tôi sợ là Long Vương biết được rằng có thời tôi là nòng nọc."


THÂN TRỌNG SƠN
Dịch theo bản tiếng Pháp của Brigitte Duzan
( Nguồn : www.chinest-shortstories.com )