Lá đào rơi rắc lối thiên thai,
Suối tiễn, oanh đưa luống ngậm ngùi.
Nửa năm tiên cảnh,
Một bước trần ai.
Ước cũ duyên thừa có thế thôi .
Đá mòn, rêu nhạt,
Nước chảy, huê trôi,
Cái hạc bay lên vút tận trời.
Trời đất giờ đây xa cách mãi.
Cửa động,
Đầu non,
Đường lối cũ
Ngàn năm thơ thẩn bóng trăng chơi.
TẢN ĐÀ
Nhạc PHẠM DUY - Tiếng hát THÁI THANH
RECONDUITE
Les fleurs du pêcher jonchent l’allée du domaine féerique
Au mot d’adieu du ruisseau et de l’oriole, l’âme mélancolique,
Après une demi-année au séjour céleste,
Je retourne au pas à ma demeure terrestre.
Des rêves anciens et des serments d'amour, voilà tout ce qui reste !
Les roches s’usent, les mousses se fanent,
Au grés des flots les fleurs s’écoulent.
Jusqu’en-haut le flamant s’envole.
Désormais les cieux et la terre sont séparés
Vers l’entrée des grottes
Et les sommets des monts,
Les vieux sentiers
Conduisent mes éternels pas errants
Au clair de lune miroitant.
Traduction de THÂN TRỌNG SƠN
9/2008.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire