lundi 13 octobre 2008

ĐÔI KHI NGƯỜI QUÉT ĐƯỜNG…


Đôi khi người quét đường

tiếp tục một cách tuyệt vọng

công việc tồi tệ của mình

giữa những tàn tích bụi bặm

của một cuộc triển lãm thuộc địa phóng đãng

dừng lại kinh ngạc

trước những bức tượng lạ thường

tạo bằng lá và hoa

tượng trưng – đến mức phải lầm –

những giấc mơ

những tội ác những lễ hội những ánh sáng

những phụ nữ khỏa thân một con sông bình minh và hạnh phúc

và tiếng cười và khao khát

chim và cây

Hoặc mặt trăng ái tình mặt trời và cái chết

những công trình kỳ lạ của ngay khoảnh khắc đó

được dựng lên chẳng chút công khó

bởi những người dân bản xứ hạnh phúc

và bất hạnh

và để lại đó

hào phóng dâng tặng cho ngẫu nhiên và cơn gió

những pho tượng dựng đứng lên

trước mặt người quét đường không tin ở mắt mình

và để tay lên con tim

và bỗng nhiên cảm thấy

hạnh phúc đến không giải thích được

Và những pho tượng nhẹ nhàng đong đưa

trong ánh chiều tà

những thân thể xinh đẹp gái đen của mình

phủ trùm bằng những hoa anh túc đỏ và trắng

Và pho tượng gió

hoàn toàn khỏa thân sau những pho tượng cây

làm vang lên tiếng inh ỏi khoan dung

của không gian và thời gian

Và pho tượng trẻ con làm người hiến binh hoảng sợ

chỉ bằng vẻ đáng yêu của tiếng hát

và mặt trăng rải khắp thôn quê

với ánh sáng bạc lai láng

Và người quét đường mỉm cười

được ru ngủ và ve vuốt

bởi pho tượng biểu thị sự tươi mát của cuộc đời

Và tôi khi nhìn các bức tranh của Paul Klee

tôi như người quét đường ấy

hàm ân

thán phục

ngất ngây.




THÂN TRỌNG SƠN

Dịch từ tiếng Pháp









PARFOIS LE BALAYEUR…


Parfois le balayeur

poursuivant désespérément

son abominable labeur

parmi les poussiéreuses ruines

d’une crapuleuse exposition coloniale

s’arrête émerveillé

devant d’extraordinaires statues

de feuillage et de fleurs

qui représentent à s’y méprendre

des rêves

des crimes des fêtes des lueurs

des femmes nues une rivière l’aurore et le bonheur

et le rire puis le désir

des oiseaux et des arbres

Ou bien la lune l’amour le soleil et la mort

étranges monuments de l’instant même

éùlevés à la moindre des choses

par des indigènes heureux

et malheureux

et laissés là

généreusement offerts au hasard et au vent

ces statues se dressent

devant le balayeur qui n’en croit pas ses yeux

et qui met la main sur son cœur

en se sentant soudain

inexplicablement heureux

Et les statues balancent doucement

dans l’oseille du soleil couchant

leurs jolis corps de filles noires

drapés de pavois rouges et blancs

Et la statue du vent

toute nue derrière les statues d’arbres

fait retentir le bienveillant vacarme

de l’espace et du temps

Et la statue enfant terrifie le gendarme

par la seule grâce de son chant

et la lune bat la campagne

avec son grand fléau d’argent

Et le balayeur sourit

bercé et caressé

par la statue qui représente la fraîcheur de la vie

Et moi quand je regarde les tableaux de Paul Klee

je suis comme ce balayeur

reconnaissant

émerveillé

ravi.




JACQUES PRÉVERT



Aucun commentaire: