BÀI DÂNG MẠ
Mạ đột ngột ra đi
Con không nhìn thấy mặt.
Điện báo tin
Tiễn Mạ về rồi mới tới tay.
May mà có thằng em
vội vàng hốt hoảng
Anh ơi Cô Mạ đã…
Thiệt là sét đánh ngang tai !
Có lẽ nào
Mới đây thôi Mạ hứa
Tay Mạ sắp lành
Mạ sẽ lên thăm.
Có lẽ nào
Bỏ quê hương nhà cửa
Đến xứ người
Đoàn tụ với các con
Mong cuối đời
Chuỗi ngày tháng bình an
Bên con bên cháu
Thương yêu đùm bọc
Sướng khổ sẻ chia.
Có lẽ nào
Em gái đã yên bề gia thất
Anh cả tạm qua cảnh ngặt nghèo
Không ai bảo ai
Nhưng đều cùng tâm nguyện một điều
Chung lòng góp sức
Báo đáp công ơn
Một đời Mạ đã vì các con
Vậy mà
Chưa làm được gì
Thì Mạ đã không còn nữa
Ôi nước mắt chảy xuôi
Mạ ơi !
Mạ là Tiên
Hiền hơn trong cổ tích
Từ thuở ba mươi
Trọn đạo nuôi con thờ chồng
Đời công chức
Lương ba cọc ba đồng,
Mạ vun quén trong ngoài
Cho chúng con mặc ấm ăn ngon.
Cũng lớn khôn khỏe mạnh,
Cũng đại học cử nhơn.
Mà đâu phải chỉ có chúng con
Mạ mở rộng vòng tay
Ôm cả vào lòng
Các cậu các dì
Bảo bọc cho đến khi nên nhà nên cửa
Nên vợ nên chồng.
Ôm cả vào lòng
Các cháu hai bên nội ngoại
Dắt dìu từ chập chững sách đèn
Đến công thành danh toại.
Mạ ơi !
Mạ là Phật
Yêu thương hết thảy mọi người
Chưa bao giờ thấy Mạ ghét ai
Chưa bao giờ nghe Mạ giận ai.
Chuyện chi không vừa ý,
Thôi chín bỏ làm mười.
Sẵn lòng chịu thua thiệt
Để không phiền lòng ai.
Trên dưới trong ngoài
Không ai không nể phục.
Trong gia tộc,
Mạ là con thảo dâu quý,
Là em thuận chị hiền.
Với bè bạn thân quen,
Mạ là nơi nương tựa.
Ở công sở
Mạ được đồng nghiệp tin yêu
Với mọi người
Mạ là gương sáng để noi theo.
Còn với chúng con
Với chúng con
Mạ là trời cao
Mạ là biển rộng
Chúng con luôn nhớ
Suốt cả đời
Mạ chỉ biết CHO
Mà không mong được NHẬN
Mạ chỉ CHO
Mà không hề được NHẬN
Mạ quên mình
Vì cuộc sống chúng con
Vì hạnh phúc chúng con.
Mạ mất rồi
Biết nói chi
Cho vơi niềm thương tiếc
Mất Mạ rồi
Làm chi được
Để đền đáp công ơn.
Mạ ơi !
THÂN TRỌNG SƠN
Dalat, Mùa Vu Lan 2008.
À MA MÈRE, EN OFFRANDE
Man s’en est allée soudain,
Je n’ai pu voir son visage une dernière fois.
Le télégramme annonçant la fin
Est arrivé trop tard, après l’adieu.
Heureusement, mon jeune cousin,
Affolé, m’a lancé :
— Grand frère, Man… Man est partie !
Un coup de foudre, droit au cœur.
Est-ce possible ?
Tout récemment encore, Man disait :
— Ma main guérit,
Je viendrai vous rendre visite.
Est-ce possible ?
Elle a quitté la maison, le village,
Traversé les mers,
Rejoindre ses enfants en pays étranger,
Espérant, en fin de vie,
Trouver enfin un peu de paix,
Entourée de tendresse et de partage,
Dans l’amour des siens.
Est-ce possible ?
Ma jeune sœur enfin mariée,
Mon grand frère surmontant les épreuves,
Sans se le dire,
Nous avions tous le même vœu :
Unis de cœur,
Pour honorer notre Man,
Qui nous a tout donné,
Toute une vie de sacrifices pour ses enfants.
Mais hélas,
Avant même d’avoir pu faire quoi que ce soit,
Mạ n’est plus !
Ô larmes du fleuve qui coule toujours en aval…
Ô Man !
Man est une Fée,
Plus douce que dans les contes.
Dès ses trente ans,
Fidèle à élever ses enfants, à chérir son époux.
Dans la vie de fonctionnaire
Au maigre salaire,
Elle ménageait tout,
Pour que nous soyons vêtus chaudement, nourris pleinement.
Nous avons grandi,
Nous avons étudié, obtenu nos diplômes.
Mais pas seulement ses enfants,
Man ouvrait son cœur
Aux oncles, aux tantes,
Qu’elle guidait jusqu’à ce qu’ils fondent foyer.
Elle ouvrait son cœur
À tous les neveux, nièces,
Qu’elle accompagnait des premiers pas vers la lumière
Jusqu’à leurs succès dans la vie.
Ô Man !
Man est un Bouddha,
Aimant tous les êtres.
Jamais une once de haine,
Jamais un mot de colère.
Quand quelque chose ne plaisait pas,
Elle faisait la part belle à la paix.
Toujours prête à s’effacer,
Pour ne blesser personne.
Partout,
On la vénérait.
Dans la famille,
Elle était la belle-fille exemplaire, la sœur douce et loyale.
Parmi les amis,
Un pilier où s’appuyer.
Au travail,
Aimée de tous ses collègues.
Pour tous,
Un exemple à suivre.
Et pour nous, ses enfants,
Pour nous,
Man était le ciel immense,
Man était l’océan profond.
Nous n’oublierons jamais :
Toute sa vie,
Mạ n’a fait que DONNER
Sans jamais rien attendre en retour.
Elle DONNA,
Sans jamais RECEVOIR.
Elle s’oubliait,
Pour notre vie,
Pour notre bonheur.
Maintenant que Man n’est plus,
Que dire
Pour apaiser le chagrin ?
Maintenant que Man est partie,
Que faire encore
Pour lui rendre ce que nous lui devons ?
Ô Man !
— Thân Trọng Sơn
Dalat, saison de Vu Lan, 2008
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire