Vous choisissez votre chemin, je prends le mien,
De notre attachement, il ne reste plus rien.
Sans aucun espoir de nous réunir encore,
À quoi bon, aux adieux, nous tourmenter alors ?
Notre patrie attend vos pas d’aventurier
Et on entend quelque part le chant des guerriers.
D’un cœur éthéré, oubliant tous mes chagrins,
Je vous reconduis aux lieux de danger sans fin.
Le chemin vous ouvre des nouveautés du pays,
Votre volonté s’expose aux intempéries,
Vous qui avez voué votre vie aux aventures
Oublieriez sans regret cet amour si pur !
Contemplant les nuages, quand vous vous arrêtez
Sur la berge d’une rivière désertée,
Un soir d’automne frissonnant de premiers froids,
Vous penserez, même pour un instant, à moi.
Voulez-vous bien croire que votre amie d’antan,
Quoique captive en sa geôle depuis lontemps,
Suit par son âme votre dur itinéraire
Et compte chaque pas que vous avez à faire !
Aux adieux tu m’as dit des mots encourageants,
Est-ce pour m’épargner un départ déchirant ?
Mais les sanglots trahissent ton cœur affligé
Je comprends ta peine, tu ne peux la cacher.
Tu étais appuyée contre un abricotier,
Rabaissant une branche chargée de rosée
Tu agrippais ta tunique au vent et souriais
En disant que les fleurs, à ta place, pleuraient.
Puis ce fut le silence qui tomba brusquement,
À mon départ on s’était regardés calmement,
Pourtant à cet instant de fausse indifférence
On sentit que serait trop longue la souffrance.
Poursuivant ma carrière depuis tant d’années,
Exposant aux vents mes cheveux ébouriffés,
Très rarement j’ai pu songer au temps jadis,
Laissant mon âme rêver à ma douce amie.
J’aimerais bien maintenir mon cœur refroidi,
Des liens passés, nullement je ne m’en soucie,
Et pourtant je me sens malgré moi empêtré
Par la souvenance d’un amour réprimé.
Aujourd’hui au cours d’un repos momentané,
Entendant tout autour les pétards crépiter,
D’un logis, éludant les épreuves du temps,
Je regarde les gens accueillir le printemps.
Avec quel éclat le printemps partout se voit !
Sur les routes résonnent les rires de joie,
Et je pense, ému, à toi qui, ce printemps-là,
Admirais les fleurs d’abricotier avec moi.
Mon cœur déborde encore d’un amour ardent
Comme les lueurs du ciel au soleil couchant.
Et l’idée de te voir m’a inondé de larmes
Si bien que je pense même abandonner la
Mon trajet est encore long et fatigant,
Je veux prendre cette halte pour le moment
Pour penser à l’amie dans son coin éloigné
Que je ne
Traduction de THÂN TRỌNG SƠN
( Juin 2009 )
GIÂY PHÚT CHẠNH LÒNG
Anh đi đường anh, tôi đường tôi,
Tình nghĩa đôi ta có thế thôi.
Ðã quyết không mong sum họp mãi,
Bận lòng chi nữa lúc chia phôi ?
Non nước đang chờ gót lãng du,
Ðâu đây vẳng tiếng hát chinh phu
Lòng tôi phơi phới quên thương tiếc,
Ðưa tiễn anh ra chốn hải hồ.
Anh đi vui cảnh lạ đường xa,
Ðem chí bình sinh dải nắng mưa,
Thân đã hiến cho đời gió bụi,
Ðâu còn lưu luyến chút duyên tơ ?
Rồi có khi nào ngắm bóng mây
Chiều thu đưa lạnh gió heo may
Dừng chân trên bến sông xa vắng,
Chạnh nhớ tình tôi trong phút giâỵ
Xin anh cứ tưởng bạn anh tuy
Giam hãm thân trong cảnh nặng nề,
Vẫn để lòng theo người lận đận,
Vẫn hằng trông đếm bước anh đi.
Lấy câu khẳng khái tiễn đưa nhau,
Em muốn cho ta chẳng thảm sầu
Nhưng chính lòng em còn thổn thức,
Buồn kia em giấu được ta đâu ?
Em đứng nương mình dưới gốc mai,
Vin cành sương đọng lệ hoa rơi,
Cười nâng tà áo đưa lên gió,
Em bảo : hoa kia khóc hộ người.
Rồi bỗng ngừng vui cùng lẳng lặng,
Nhìn nhau bình thản lúc ra đi.
Nhưng trong khoảnh khắc ơ thờ ấy
Thấy cả muôn đời hận biệt ly.
Năm năm theo tiếng gọi lên đường,
Tóc lộng tơi bời gió bốn phương,
Mấy lúc thẫn thờ trông trở lại,
Ðể hồn mơ tới bạn quê hương.
Ta muốn lòng ta cứ lạnh lùng
Gác tình duyên cũ thẳng đường trông.
Song le hương khói yêu đương vẫn
Phảng phất còn vương vấn cạnh lòng.
Hôm nay tạm nghỉ bước gian nan
Trong lúc gần xa pháo nổ ran,
Rũ áo phong sương trên gác trọ ,
Lặng nhìn thiên hạ đón xuân sang.
Ta thấy xuân nồng thắm khắp nơi,
Trên đường rộn rã tiếng đua cười,
Ðộng lòng nhớ bạn xuân năm ấy
Cùng ngắm xuân về trên khóm mai.
Lòng ta tha thiết đượm tình yêu.
Như cảnh trời xuân luyến nắng chiều,
Mắt lệ đắm trông miền cách biệt,
Phút giây chừng mỏi gối phiêu lưu...
Cát bụi tung trời - Ðường vất vả
Còn dài - Nhưng hãy tạm dừng chân,
Tưởng người trong chốn xa xăm ấy
Chẳng biết vui buồn đón gió xuân.
THẾ LỮ
2 commentaires:
Anh đang đọc. Chưa có đủ thì giờ để nghiền ngẫm, đối chiếu.
Cảm nhận ban đầu là, cũng giống như ở nhiều bài dịch thơ khác, việc chọn từ ngữ (cho vừa 12 pieds mà vẫn không giảm chính xác) và chọn vần rất công phu, có kinh nghiệm, và dĩ nhiên muốn được như thế phải có "vốn liếng dồi dào'' và tính nhạy bén, sắc sảo. Nhưng cũng chính vì vậy mà đôi khi phải hy sinh một vài ý trong nguyên bản tiếng Việt (không dịch, hoặc dịch thoát) , thí dụ:
Đã quyết không mong sum họp mãi
thể hiện sự quyết tâm của đôi bạn , quyết tâm hy sinh tình riêng để theo đuổi sự nghiệp chung, trách nhiệm của những người trai thời lọan (bài thơ "Giây phút chạnh lòng'' Thế Lữ viết sau khi đọc cuốn "Đôi bạn" của NL nếu anh nhớ đúng).Câu thơ đó, theo anh, thể hiện sự dứt khoát nhiều hơn là sự vô vọng (không còn hy vọng sau nầy sẽ gặp lại nhau), đã quyết định xa nhau rồi thì còn bận lòng, còn bịn rịn làm chi nữa.
Nói vậy, chứ dịch "Sans aucun espoir de nous réunir encore" vẫn phù hợp với mạch văn, không có gì khó hiểu.
Anh đã cố tìm một cách dịch khác để đề nghị thay thế câu nầy nhưng anh chưa thể!
Nhìn chung toàn bài, anh nghĩ rằng độc giả lại được thưởng thức thêm một bài dịch có giá trị.
TTT
Mon cher S.,
Viens de parcourir ta traduction. Felecitations car ton travail est bon non seulement au point de vue du fond (bonne traduction) mais encore de la forme ( composition des rimes )N.
Enregistrer un commentaire