samedi 21 février 2009

POÈME D’AMOUR D’UN MARIN





Je gagne le large

Les nuages suspendent au firmament des voiles blanches

Au moment de la séparation, je me balade sur le quai,

D’un côté, c’est la mer et de l’autre, c’est toi.


La mer est bruyante, toi, tu es tendre,

Tu as dit quelque chose, puis souris, calme,

Je ressemble au navire sur les vagues assoupies aux deux bords,

D’un côté, c’est la mer et de l’autre, c’est toi.


Demain, demain, quand la ville s’allume,

Mon navire va jeter l’ancre sous une constellation lointaine.

Immenses sont les eaux et le ciel, je ne suis pourtant pas solitaire,

D’un côté, c’est la mer et de l’autre, c’est toi.


Notre pays en danger n’a jamais connu la paix,

Les tempêtes ne s’apaisent pas avec les turbans de deuil blancs.

Moi en sentinelle. Tard dans la nuit. Île déserte.

D’un côté, c’est la mer et de l’autre, c’est toi.


Sous la voûte céleste il n’y aurait ni toi

Ni la mer. Moi seul avec les herbes.

Malgré tout cela, je me le rappelle encore

D’un côté, c’est la mer et de l’autre, c’est toi.


Traduction de THÂN TRỌNG SƠN

10 / 2008




THƠ TÌNH NGƯỜI LÍNH BIỂN


Anh ra khơi

Mây treo ngang trời những cánh buồm trắng

Phút chia tay, anh dạo trên bến cảng

Biển một bên và em một bên


Biển ồn ào, em lại dịu êm

Em vừa nói câu chi rồi mỉm cười lặng lẽ

Anh như con tàu lắng sóng từ hai phía

Biển một bên và em một bên.


Ngày mai, ngày mai khi thành phố lên đèn

Tầu anh buông neo dưới chùm sao xa lắc

Thăm thẳm nước trời, nhưng anh không cô độc

Biển một bên và em một bên.


Đất nước gian lao chưa bao giờ bình yên

Bão thổi chưa ngừng trong những vành tang trắng

Anh đứng gác . Trời khuya. Đảo vắng.

Biển một bên và em một bên.


Vòm trời kia có thể sẽ không em

Không biển nữa. Chỉ mình anh với cỏ

Cho dù thế thì anh vẫn nhớ

Biển một bên và em một bên.




TRẦN ĐĂNG KHOA

Hải Phòng, 1981




Aucun commentaire: