lundi 5 janvier 2009

TUỔI GIÀ





Cứ mỗi ngày qua lại trên đoạn đường quen,

Ngước mắt nhìn lên qua khung cửa kính

Tôi vẫn bắt gặp tia nhìn

Của người phụ nữ già ngồi thu mình trong chiếc ghế

Cạnh bên cửa sổ đã vén màn lên

Mặt đầy nếp nhăn, tay khép trên gối,

Chừng như có chút gì buồn bã, muộn phiền.

Bà chỉ còn một thú tiêu khiển thôi :

Dõi nhìn theo chuyển động của đường phố đông vui.



Tôi vô tình nhập vào dòng chảy

Của đoàn xe ầm ĩ ngược xuôi

Hòa với đám bộ hành nôn nóng bồi hồi

Tất cả đều vượt lên vội vã

Vậy mà ánh mắt bà chừng như vô cảm

Vẫn vướng vào tia nhìn thắc mắc của tôi.



Khuôn mặt xinh đẹp kia cớ sao mà trầm uất ?

Mắt hướng về đâu, vẻ kín đáo ẩn giấu điều gì ?

Hay đang chờ người không bao giờ tới ?

Hay đang mong vô vọng một cánh thư ?



Khó nhọc lắm khi già đi trong đô thị khép kín thời này

Do cảnh đời lệ thuộc vào lắm đổi thay

Đâu rồi những buổi thức đêm hội họp

Vào mùa đông quanh lửa ấm thân tình ?

Đâu rồi những buổi thức đêm gặp mặt

Lúc sang hè giữa thành thị phồn vinh ?

Những buổi thức đêm trước đây ta từng được

Trao đổi, luận bàn, tôn kính, sẻ chia.



Biết bao điều để học hỏi, tìm tòi

Nơi những bậc cao niên, lão thành, tiền bối.

Chỉ cần cầm lấy tay và nói :

“Xin ông xin bà kể chuyện đời cho nghe !”

Là đã thấy nét mặt sáng ngời, trẻ lại,

Là đã thấy đôi mắt long lanh, rạng rỡ từ những chuyện không đâu.



Tuổi già là ngày mai, là số phận định trước,

Với những người từ hôm nay đã hiểu biết tận tường,

Một cái vẫy tay, một nụ cười, một cuộc viếng thăm nghĩa xóm tình làng,

Đủ xoa dịu, trấn an, tô đẹp thêm quãng đường xa lắc ấy.



Thơ : NADINE VISTE

THÂN TRỌNG SƠN chuyển ngữ




VIEILLIR



Chaque jour lorsque dans cette rue je passe

Au travers de la vitre qui nous sépare

Je croise le même regard.

Assise dans son grand fauteuil installé

Près de la fenêtre au rideau soulevé,

Je devine, sur ses genoux, ses mains croisées.

Sur ses traits chiffonnés ,

Tristesse et ennui peuvent se lire,

La vielle dame n’a plus qu’un seul loisir :

Observer les mouvements de la rue active.



Involontairement je fais partie de ce ballet,

Va-et-vient de voitures bruyantes

Qui se mêlent aux piétons impatients,

Le tout avançant furtivement… et pourtant,

Son regard impassible a accroché le mien intrigué.

Pourquoi tant de tristesse dans ce si beau visage ?

Que cache son air fermé, que fixe son regard ?

Attend-elle celui ou celle qui ne viendra jamais ?

Espère-t-elle malgré tout cette surprise, un courrier ?



Il est dur de vieillir dans nos cités fermées

Par la faute d’une vie esclave du progrès .

Que sont donc devenues les veillées

L’hiver autour d’un bon foyer ?

Que sont donc devenues les veillées

L’été dans les rues animées ?

Celles-là mêmes qui permettaient

Discussions, échanges, partages, respect.



Il y a tant de choses à apprendre, à redécouvrir

Aux côtés de nos aînés , nos aïeuls , nos anciens.

Il suffit de leur prendre la main et de leur dire

« Grand-mère , grand-père raconte-moi ce qui est tien »

Pour voir des traits de visage se détendre , rajeunir

Pour voir des yeux s’animer, pétiller de petits riens.



La vieillesse, c’est demain, c’est notre destin.

Pour ceux qui, aujourd’hui, la connaissent, c’est certain

Un signe de la main, un sourire, une visite en voisin

Apaisent, réconfortent, embellissent ce long chemin.



Nadine VISTE




Aucun commentaire: