vendredi 2 janvier 2009

LE POÈME D’AUJOURD’HUI




Le poème que j’écris aujourd’hui

mérite d’être jeté dans la poubelle

si le matin tu traverses par hasard la prairie

à tes pieds les sensitives violettes fleuries

la poésie ne vaut pas un brin de paille

Les soirs d’hiver

la poésie ne fait pas sécher des filets de lumière

les fleurs de pamplemoussier s’attristent sur les cheveux



La vie n’exclut pas de mensonges, on le sait,

on se regarde en se croisant

ô les rires mis en conserve

je suis ébahi de tes yeux cristallins

les matinées où le soleil est plus brillant que la soie

je prends mon vélo pour aller au travail

( car pour tout homme vivant ça doit se faire )

ah ! une rose vient d’éclore dans le jardin d’à côté

j’oublie alors les ficelles du métier.



Le pont enjambe un courant en tourbillon

je passe comme toujours devant ta maison

quelle chanson je ne puis oublier

au bord de l’eau trouble je m’assieds

un poisson jaune sous les écumes disparaît

me laissant vivre en vagabond, tu es partie

les dents montrées, la bouche grand’ ouverte, je ris,

remerciant chaque moue de dédain

à la vie géniale je serre la main.



Et à la tombée de la nuit

prenant un verre avec des amis

passant un pont sur les eaux tourbillonnantes

je sais toujours

que dans le ciel à mille astres scintillants

tu me suis de tes yeux brillants.



Traduction de THÂN TRỌNG SƠN



BÀI THƠ HÔM NAY



Bài thơ tôi viết hôm nay

chỉ đáng vứt vào sọt rác

nếu sáng mai tình cờ đi qua cánh đồng

hoa tím chân em mắc cỡ

thơ không bằng một cọng rơm

những buổi chiều mùa đông

thơ không hong vàng sợi nắng

trên tóc người hoa bưởi rưng rưng



Vẫn biết sống là không ngoài niềm dối trá

người gặp nhau nhìn nhau

Ôi những nụ cười đóng hộp

tôi vẫn bàng hoàng đôi mắt em thủy tinh

những sớm mai nắng vàng hơn lụa

tôi dắt xe đi làm

(vì đời là phải dắt xe đi làm)

a ! vườn nhà ai đóa hường mới nở

tôi bèn quên chuyện mánh mung.



Chiếc cầu bắc qua dòng nước xoáy

tôi vẫn đi ngang nhà em

bài hát nào tôi không thể quên

ngồi bên bờ nước đục

con cá vàng sủi bọt mất tăm

em ra đi bỏ tôi làm du đãng

khi nhe răng khi ngoác miệng cười

xin cám ơn từng cái bĩu môi

tôi bắt tay cuộc đời hết sẩy.



Và khi đêm đã về

vui vói bạn bè vài ly rượu cay

đi ngang một nhịp cầu nước xoáy

tôi vẫn biết

trên nền trời nghìn sao lấp lánh

có đôi mắt em đang nhìn tôi.



PHAN NHƯ



Aucun commentaire: