Les fenêtres des deux maisons au bout de la rue
Ne sont jamais fermées – on ne sait pas pourquoi
Les deux amis étaient jadis de la même classe
Le pamplemoussier derrière la maison exhale une douce senteur.
Cachant une gerbe de fleurs dans son mouchoir,
La fille avec hésitation passe à la maison voisine
Là, quelqu’un va aller au front demain
Là, quelqu’un va partir loin demain.
Ils sont assis, en silence, ne sachant que dire
Les yeux se cherchent soudain puis se détournent
Qui aurait osé une fois parler !
Le parfum des fleurs de pamplemoussier trouble le cœur
Lui n’ose pas demander, la fille n’ose pas donner
Seul le parfum, doux et léger,
Ne pouvant être caché, continue à s’exhaler.
La fille, telle la gerbe de fleurs silencieuse,
Recours au parfum secret pour exprimer son amour
Tu es indifférent, tu ne sais pas,
Mais je suis venue à toi, me voici, tu vois...
Et suivant chaque mouvement de son souffle
Ce parfum pénètre son cœur jusqu’au fond
Il part, le parfum le suivra partout
Toujours sans rien dire, ils se séparent,
Mais le parfum secret accompagne toujours celui qui part.
Traduction de THÂN TRỌNG SƠN
10 / 2008
HƯƠNG THẦM
Cửa sổ hai nhà cuối phố
Chẳng hiểu vì sao không khép bao giờ
Đôi bạn ngày xưa học chung một lớp
Cây bưởi sau nhà ngan ngát hương đưa
Giấu một chùm hoa trong chiếc khăn tay
Cô gái ngập ngừng sang nhà hàng xóm
Bên ấy có người ngày mai ra trận
Bên ấy có người ngày mai đi xa
Họ ngồi im chẳng biết nói chi
Mắt chợt tìm nhau rồi lại quay đi
Nào ai đã một lần dám nói!
Hoa bưởi thơm cho lòng bối rối
Anh chẳng dám xin, cô gái chẳng dám trao
Chỉ mùi hương đầm ấm, thanh tao
Không giấu được cứ bay dịu nhẹ
Cô gái như chùm hoa lặng lẽ
Nhờ hương thầm nói hộ tình yêu
Anh vô tình, anh chẳng biết điều!
Tôi đã đến với anh rồi đấy…
Và theo từng hơi thở của anh
Hương thơm ấy thấm sâu vào lồng ngực
Anh lên đường hương sẽ theo đi khắp
Họ chia tay, vẫn chẳng nói điều chi
Mà hương thầm theo mãi bước người đi.
PHAN THỊ THANH NHÀN
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire