Lorsque j’étais petit écolier,
J’aimais mon pays natal à travers les pages de lecture
“ Garder les buffles, serait-ce une corvée ? “
Je rêvassais, écoutant gazouiller les oiseaux aux alentours.
Les jours d’école buissonnière,
Poursuivant les papillons au bord de l’étang,
J’étais surpris par maman,
Elle ne m’avait pas donné un fouet, déjà je pleurais.
La petite voisine me regardait
Avec un sourire taquinant.
La révolution éclata,
Et c’était la longue résistance.
Mon village était inondé d’ennemis,
Je quittai maman et partis.
La petite voisine ( qui pourrait le deviner ! )
Comme partisane s’est engagée.
Elle me croisa, toujours avec ce sourire taquinant
Et ses grands yeux noirs ( quels yeux charmants ! ).
En opération, je ne pus lui dire aucun mot,
Mon unité s’en alla, je me retournai la regarder,
Il pleuvait à verse, mais mon cœur semblait réchauffé.
La paix rétablie, je revins
Avec mon école, mon champ de cannes à sucre, mes sillons,
Retrouvant ma petite voisine,
Cachée derrière sa porte, pleine de pudeur,
À mi-voix je lui demandai sur les secrets de son cœur.
“ Que pourrais-je vous dire ?”, elle me répondit
Avec le sourire familier de jadis.
Tout attendri, je pris sa petite main
Qu’elle laissait blottie entre mes mains brûlantes.
J’apprends la nouvelle aujourd’hui,
J’ai du mal à le croire, bien que ce soit la vérité.
Ils t’ont tuée, ont fait disparaître ton corps
Pour la seule raison, ma chère, que tu étais guérilléro.
Mes entrailles se tordent de douleur, il me semble à moitié mort.
J’aimais mon pays pour ses oiseaux et ses papillons,
Pour les jours d’école buissonnière et les punitions.
J’aime encore ma terre natale car dans chaque morceau
Je vois ensevelie une part de sa chair et ses os.
Traduction de THÂN TRỌNG SƠN
9 / 2008
QUÊ HƯƠNG
Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường
Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ
"Ai bảo chăn trâu là khổ?"
Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao
Những ngày trốn học
Đuổi bướm cầu ao
Mẹ bắt được..
Chưa đánh roi nào đã khóc!
Có cô bé nhà bên
Nhìn tôi cười khúc khích..
Cách mạng bùng lên
Rồi kháng chiến trường kỳ
Quê tôi đầy bóng giặc
Từ biệt mẹ, tôi đi
Cô bé nhà bên (có ai ngờ)
Cũng vào du kích
Hôm gặp tôi vẫn cười khúc khích
Mắt đen tròn (thương quá đi thôi)
Giữa cuộc hành quân không nói được một lời
Đơn vị đi qua, tôi ngoái đầu nhìn lại
Mưa đầy trời nhưng lòng tôi ấm mãi..
Hòa bình tôi trở về đây
Với mái trường xưa, bãi mía, luống cày
Lại gặp em
Thẹn thùng nép sau cánh cửa
Vẫn khúc khích cười khi tôi hỏi nhỏ
Chuyện chồng con ( khó nói lắm anh ơi!)
Tôi nắm bày tay nhỏ nhắn ngậm ngùi
Em vẫn để yên trong tay tôi nóng bỏng
Hôm nay nhận được tin em
Không tin được dù đó là sự thật
Giặc bắn em rồi, quăng mất xác
Chỉ vì em là du kích em ơi!
Đau xé lòng tôi, chết nửa con người..
Xưa yêu quê hương vì có chim, có bướm
Có những ngày trốn học bị đòn roi
Nay yêu quê hương vì trong từng nắm đất
Có một phần xương thịt của em tôi.
GIANG
1960
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire