mardi 21 avril 2015

NÓI VỚI HỌ ÔNG ĐÃ BAY ĐI TRÊN LƯNG CON HẠC TRẮNG



Truyn ngn Trung Quc
Tô Đồng ( Su Tong  苏童 )




   Tên tht là Đồng Trung Quý, sinh năm 1963 ti Tô Châu, tnh Giang Tô, Trung Quc, cha là cán b, m công nhân. Năm 9 tui b viêm thn, dn ti nhim trùng máu, phi ngh hc mt năm để điu tr. Tuy nhiên, điu này cũng không nh hưởng gì nhiu lm, vì đây là thi cách mng văn hoá, cũng chng hc hành gì được. Lúc này, nhà ca thường dán nhng trang báo lên tường ngoài, thay cho tranh v. Thế là, c mi sáng, sau khi nc bao nhiêu là thuc, Tô Đồng chy dc theo các dãy nhà, g tng trang báo mang v đọc. Và cũng mi ngày, anh nóng lòng ch đợi  ch gái đi hc mang v nhng cun sách cm tng b tch thu: "Đỏ và đen" ( Stendhal ), " Hi sinh "( Leo Tolstoy )... Nhng tác phm này tác động không ít đến đam mê văn chương ca Tô Đồng, và sau đó anh tìm cách b sung bng sách ca các tác gi khác như Faulkner, Hemingway, Garcia Marquez, Borges.
   Năm 1980, Tô Đồng thi đỗ vào khoa tiếng Trung trường Đại hc Bc Kinh. Anh tp tnh làm thơ ri chuyn sang viết truyn. Năm 1983, anh gi truyn ngn đầu tay" Cái th tám là bc tượng đồng "đăng trên tp chí Thanh xuân, ngay lp tc truyn được trao gii thưởng.
   Năm 1985, Tô Đồng được b nhim v mt trường trung hc Nam Kinh, nhưng anh chng thy hng thú gì vic dy hc, mà ch chăm chú thc đêm viết văn và giao du vi các thành viên câu lc b văn hc ti thành ph này. Anh ngh dy v làm biên tp ti tp chí văn hc Chung Sơn. Công vic này phù hp hơn vi năng khiếu ca anh, giúp anh t tin để ln lượt công b nhng tác phm mi: " Tang viên lưu nim " ( K nim vườn dâu ), và " Thê thiếp thành qun " ( Năm thê by thiếp ). Khi mi xut bn, cun sau chng gây được chú ý nào, nhưng đến năm 1991, khi nó được đạo din tài hoa Trương Ngh Mưu chuyn th thành phim vi nhan đề " Treo cao lng đèn đỏ "( tên tiếng Anh là Raise the Red Lantern ),được gii Sư t bc ti Liên hoan phim Venise, thì Tô Đồng bt đầu ni tiếng trên văn đàn. Nhng ln tái bn, cun truyn ly luôn tên phim làm nhan đề.
V sau, nhiu tác phm khác ca Tô Đồng cũng được chuyn th thành kch bn đin nh.
Ngoài tiu thuyết, Tô Đồng còn viết truyn ngn, và chính th loi này, tài năng ca anh mi được bc l rõ nét hơn, vi mt bút pháp trn ln hin thc và hư cu, trình bày nhng mi quan h xã hi trong vũ tr thu nh, thành th hoc nông thôn, nhng mâu thun gia đình, nhng khuôn mt khác nhau ca đời sng muôn màu muôn v. Truyn ngn ca Tô Đồng đã được dch sang tiếng Anh, tiếng Đức, tiếng Ý và nhiu nht là tiếng Pháp.

Truyn ngn gii thiu dưới đây, viết t năm 1992, phng pht nét tươi mát ca tui thơ, s du dàng ca tui già, vi chút hoài nim v quá kh và truyn thng.





Không đứa nào trong hai đứa nh đã nhìn thy con hc trng, chúng không còn nh lm nhưng chúng chưa h thy. Ông lão nói là ngày nào hc cũng đến ung nước cnh cái h vào lúc hoàng hôn, b lông mượt mà không tì vết, trng tinh hơn c bông gòn mi tách si, chim bay đến rt gn cây ph, cm chiếc m dài xung nước, nhưng cũng có khi có con ếch phóng ra t bi cây ngay trên b khiến hc bay đi mt. Vào mùa xuân ông lão bt đầu k cho hai đứa tr chuyn con hc bt t đến ung nước h, nhưng chúng bo là chúng đã đi tưới cây nơi cánh đồng gn đó và chúng chưa bao gi nhìn thy hc.

Đi ti gn gc cây ph, ông lão chp tay sau lưng cúi người tìm du vết con hc để li trên b h. Ông nghĩ là nếu tìm thy vết chân hay vài cái lông, ông có th chng minh rng con hc đã ti đó, tiếc thay chim vt ti ri bay đi chng để li du vết nào. Nhưng du sao, ông không nghi ng đôi mt mình. Sut đời, ông vn nh đôi mt đó mà quan sát thi tiết, mùa màng, nhìn mi người qua li, đã by mươi hai tui, mt ông vn còn sáng lm, ch có người mù mi nói trái ngược li.
Ông đi vòng quanh cây ph hai ba vòng, ngng đầu nhìn lên cây nhưng không có cng lông nào trên cành trên lá, ngưỡng lên nhìn quá lâu nên ông thy đau c, phi đến ngi ta gc cây.

Lúc này là hoàng hôn, mây trên tri có hình như mt nhóm ci nh b đốt và đang cháy mãi, cnh vt quen thuc vi ông - cái cây trơ tri, cánh đồng, cái h và nhà ca xung quanh - có tiếng th dài trm nh, ch riêng mình ông nhn biết, lũ tr có tai mà không nghe thy, chúng cũng không tin khi nghe ông nói thiên nhiên thường th dài như thế khi đêm xung.

Ngi dưới gc cây, ông lão ly ng điếu ra hút thuc, bng ni cơn ho d di, tưởng chng như làm lay động c cái cây sau lưng ông. Có l bn tr đã đúng khi nói là ông hút thuc như thế là hu hoi sc kho, phi b đi thôi, ông ly thuc lá ra khi ng điếu: sao thế này, ông t nh, ta tr thành lão già ng ngn ri sao? Đồng ý là thôi không hút, nhưng sao li vt b thuc lá ngon thế này.

Thoáng chút v ăn năn hin lên trên khuôn mt ông lão đang ngi dưới gc cây ph. Nhng người làm vic nơi cánh đồng bên kia h đã b đi, bn tr cũng không còn đó; ch còn mnh đất rung đen đã cày xi, ch còn tiếng th dài t lòng đất sâu, mi th đều toát lên v thanh bình, ngay c mt tri, phía bên kia, cũng đang lng l thiếp ng, và ông lão nhn ra rng đêm sp xung, nhà mi người sp gi ông v ăn cơm, h không t bc vi ông, không phin vic ông nay già yếu, bnh tt, nhưng c nhc mãi: b ơi, v ăn đi, v ng đi. H chng biết thâm tâm ông suy nghĩ gì, mà ai biết được? May ra có cây ph biết, có con hc trng bay đến gc cây cũng biết, nhưng chúng không biết nói; ông nói điu đó vi bn tr nhưng chúng không hiu, chúng cũng không tin là con hc trng đến ung nước bên h. Ông lão nghe t xa có tiếng gi ông v nhà. Ông lin đứng dy, nht ly mt cành cây, lùi my bước và v mt vòng tròn to trên nn đất bùn gia cây ph và cái h.

Ông có hai đứa cháu, mt trai mt gái. Ông dn hai cháu đi xem con hc trng nhưng chúng không nhìn thy du vết nào, thng cháu trai bn đi câu cá diếc bên h, đứa con gái lo đi bt bướm dưới tàn cây ph, còn ông nm ng, da vào gc cây.

Ti sao con hc trng không còn đây?  đứa cháu gái không bt được bướm kéo tai ông và hi: ông nói là con hc trng đến ung nước bên h, vy thì ti sao ta không nhìn thy?

Mt tri vn còn trên cao, hc trng không th đến được. Ông lão gii đôi mt ngái ng nhìn lên tri. Phi đến lúc mt tri khut sau núi hc mi đến được.

Mà con hc, nó đâu? Trên núi cao ư? Đứa cháu gái hi.

Nhưng, nó đến t nơi xa lm, ri li tr v đó. Ông cũng không biết chính xác nó đâu, nơi đó ông cháu ta không nhìn thy được.

Đứa cháu trai câu được con cá diếc, nó nhét trong vt áo và chy đến khoe vi ông: ông nhìn này, cháu câu được con cá, ông ct nó ra thành nhiu miếng ri ném xung nước, s kéo con chim ln đến lin, chim ln thường thích cá diếc.

Không phi chim ln đâu, ông lão nói. Đó là con hc trng. Hc trng là loài chim mang đim tt; người ta có th bay trên lưng nó để lên thiên đàng.

Đứa cháu hi: Ông thích bay trên lưng hc trng để lên thiên đàng sao? Ông thích lm, nhưng không biết hc trng có chu ch ông trên lưng nó không. Ông lão cười bun tr li. Ông đứng dy bước đến gn cái vòng tròn ông đã v dưới đất: Không phi bt c ai cũng có th bay trên lưng hc trng được, ông cũng không dám nghĩ đến điu đó. Ông ch nói điu ông mun, ông không thích người ta đưa ông đến Tây quan.

Đứa cháu hi: sao li đưa ông đến Tây quan? Ai đưa ông ti đó?
Tây quan có mt lò ho táng ln, ông lão vung tay gii thích cho cháu, bt chước tiếng n lp bp ca lò la, nơi đó, người ta s biến thành làn khói đen; khi ông chết, b cháu, chú cô cháu mun đưa ông ti đó, h đã sp xếp mi chuyn để đưa ông đến lò ho táng.

Nếu ông không mun đến đó thì ông đừng có đi, thng cháu nói, nhưng ri nó cht nhn ra là điu này không th được nên phá lên cười. Khi ông chết, ông không làm gì được c, cháu biết vy, mi người s đưa ông ti nơi nào h mun.

Đúng vy, h s đưa ông ti nơi h mun, ông lão vut đầu hai đứa cháu tr li, bng nhiên ông lên cơn ho d di, ông c gn ging nói gia hai cơn ho: ...nh có ông ... chúng mi... thành người... vy mà... chúng mun ... ông biến thành... khói.

Thng cháu thy ông đẫm nước mt, ly tay chùi cho ông. Nó suy nghĩ mt hi để an i ông, ông đừng có s, ch là chuyn nhm nhí để do ông thôi, làm sao người biến thành khói được? Không có chuyn đó đâu.

Có đấy cháu , ông lão da vào gc cây đáp li, bây gi cơn ho đã du, có chuyn đó mà, có th biến thành khói mà.

Bui chiu mùa xuân, ánh nng chiếu soi ông lão và hai đứa cháu, my con chun chun lượn l bay trên mt nước h, ht ngũ cc bt đầu đâm chi trên mnh đất m ướt chung quanh, my đoá hoa b công anh nh màu vàng n bên l đường.   Không gian đầy thú vt và hoa c non tươi, bay nhy và khi sc, vây quanh ông lão by mươi ba tui, ông đưa tay vy chào chúng, ri nhm mt da vào gc cây ph, va mi thiếp ng thì b đánh thc bi tiếng kêu ca bn tr.

Đứa cháu gái đang vui thích chy nhy trong vòng tròn ông v dưới đất ri nói ln: ông v cái vòng tròn này làm gì vy?

Ông lão gii mt ri lc đầu nói: cháu đừng chơi đó. Vòng tròn này dành cho ông, cháu hãy đi chơi ch khác.

Ông ng đây sao? Ông có giường  nhà, ông phi ng đó ch.

Ông lão gii thích: khi ông chết, ông không th ng trên giường nhà na, ông phi ng đây; mà như thế cũng không được, b cháu, chú cô ca cháu chc chn s đưa ông ti Tây quan.

Mt sáng rc, nm ly tay ông lão, đứa cháu trai nói, nếu ông trn đây, h s không tìm ra ông để đưa đi Tây quan, nếu ông đào l và nm chết đây, h s không tìm ra, vy là ông có th yên ngh nơi đây ngàn đời, đúng vy không?

Ông không th ng đây được, đứa cháu gái cao ging nói, không có giường nm, vi li, rn độc s cn ông đấy.
Ông lão quay đầu nhìn chăm chú thng cháu, ôm nó vào lòng và hi: cháu va nói gì vy? Ông trn dưới đất đây để chết à? Ý kiến hay đó, nhưng làm thế nào được?

Chôn sng ông, thng cháu nheo mt suy nghĩ mt lát ri nói thêm , ging rõ to: chôn sng tc là đào mt cái l ri th ai đó xung và lp đất, h không th được và chết thôi. Ông không mun làm vy sao? 

Cháu chng ngc nghếch chút nào, ông lão run run nói, nhìn xa vng, khuôn mt đượm bun. Ông ôm cht cháu vào lòng: cháu tht thông minh, nhưng ai s đào l cho ông đây? Ông già quá ri, không đủ sc để đào cái l như thế, ai làm cho ông đây?

Cháu s làm, thng bé nói, cháu có th đào được cái l!

Cháu cũng làm được na, đứa cháu gái lên tiếng, không mun làm người tha.

Hai cháu còn nh quá, ông lão chùi mt, buông đứa cháu ra, đầu cúi xung. Đào mt cái l như thế cn nhiu sc lm, các cháu làm không ni đâu.

Chc chn cháu s làm được, thng cháu đáp li, ri thì thm vào tai ông, v phn khích lm: ông có nh con cu ca chú ba không? Không phi nó đi lc, cháu chôn sng nó đấy!

Bng mt phn x t nhiên, ông lão đưa tay kéo tai thng cháu, nhưng ri li th ra, và run run để trên đầu gi. Ông nói thêm: chôn sng con cu và chôn sng mt người, không phi như nhau, cu là thú vt, còn ông ca cháu là người, mt người còn sng.

Thng bé phn bác, người thì cũng thế thôi, ch cn đào cái l to hơn, phi không?
Nhưng ông ca cháu còn sng, làm sao cháu chôn được? Không có ông, sao có b cháu, và c cháu na, dù sao cháu cũng không th chôn ông khi còn sng được. Ông lão vut ngc, lên cơn ho, ly tay áo chùi mt ri nói tiếp: thôi, không được đâu, b cháu mà biết là cháu no đòn đó!

Đứa cháu nói, ch cn gi bí mt, không nói thì không ai biết. Ri quay sang em gái, nó thêm: ông cũng không ngi gì nó, nó không dám nói gì đâu, nếu không, cháu s có cách tr nó.

Ông lão bt cười, không nói gì na. Ông nhm mt, suy nghĩ v li đứa cháu, thoáng n cười khoan dung, nhưng không cm được nước mt âm thm chy mà ông không hay, lúc này điu duy nht ông nghe được là tiếng th dài trm trm vng t lòng đất, chung quanh ông.

Thng cháu để tay dưới mũi ông lão và hi: Ông ơi, ông còn th không?
Có ch, ông vn th, ông còn sng đây, ông lão nhm nghin đôi mt, lưng ta vào gc cây, tr li cháu. Cháu ra ngoài h chơi vi em đi, nh đừng làm n, các cháu có mun thy con hc trng không? Các cháu làm n chim s và s không đến đâu.

Thng bé chy đi, kéo em gái ra h câu cá, hai đứa li bì bõm mt lát nơi con mương ai đó va mi đào mà không câu được con cá nào, chúng nhìn thy mt cái cuc và cái xng có người b quên sau khi đào xong mương. Mi đầu nó chng để ý gì đến hai dng c này, ri chng thy hc cũng không có con cá nào, nó đâm ra chán, nht hai dng c đó lên, mt tay kéo cái cuc, tay kia kéo cái xng, tr li ch cây ph. Va đi nó va gii thích cho em: em không hiu chuyn gì đâu, nhưng ông ni rt s b ho táng, ông không mun b thiêu và biến thành khói, ông ch mun chôn, nhưng mun chôn ông thì phi đào cái l đã!

Ti cây ph, chúng thy ông đang ng, khuôn mt ngái ng ca ông khiến liên tưởng đến trái bí cui cùng sót li trên giàn vào cui đông, chúng đứng vào trong vòng tròn v dưới đất nhìn ông mt lát, ri kh bàn lun vi nhau, sau đó, thng bé bt chước động tác người ln vung cuc lên, nó b nhát đầu tiên vào lp đất sét ngay gia vòng tròn.

Tiếng cuc làm ông lão git mình thc gic, ông gii mt nói: ông đã bo hai cháu đừng làm n, sao c tiếp tc mãi thế? Các cháu làm con hc s bay đi ri.

Không có hc trng nào đâu ông ơi, ông ch nói chuyn vu vơ thôi, con bé nói, b nói vì ông nhìn không rõ, ch có con ngng nơi h mà ông tưởng là hc trng.

Hc trng s ti thôi, ông lão ngng đầu nhìn lên tri và nói, gi này mt tri còn cao, khi mt tri khut sau núi, hc s bay ti.

Thng bé giu chiếc cuc sau lưng và đạp chân lên chiếc xng dưới đất, nhưng nó biết không tránh được mt nhìn ca ông lão, và tia nhìn th thn ca ông đã ly li được v linh hot. Nhìn chăm chú hai dng c, nó ly li hơi th. Vi chút lo s, nó bo ông: chính ông mun được chôn, ông đừng trách b gì c.

Ông lão cười nói: Ông không trách ai điu gì, ông cúi đầu chùi mt. Ông ng nhiu quá nên đầu óc ln xn, quên mt đã nói gì. Ông mun được chôn ch vì không thích b thiêu và biến thành khói, ông ao ước con hc trng s ch ông trên lưng.
Ông ơi, ông quên ri sao? Nếu ông mun chôn thì phi đào cái l trước đã, thng bé nói.

Tt nhiên phi đào l trước, nhưng l phi ln và sâu để ông chui vào được, cháu có nghĩ là có th đào được cái l đủ ln và đủ sâu không?

Thng bé nói li, không cn phi đào cái l ln quá đâu, ch cn đào tht sâu, ông có th đứng trong đó cũng được.
Thng nh thit là thông mình, ông lão t nh, ông trìu mến nhìn đứa cháu tay đang cm cuc và cái xng dưới chân. Cui cùng ông nói: thôi được ri, cháu đào đi, giơ cuc lên tht cao, vy s d hơn. Và nếu có ai hi cháu làm gì, c bo là cháu đào l trng cây.

Thng bé li b cuc xung và ct ging nói trong tro: em chng làm được vic gì, ra khi đây đi, đừng quy ry anh.

Con bé chy đến gn ông, ngi xung, ta đầu vào gi ông lão, nhìn anh đào đất.

Ông ơi, đừng để b chôn, chôn xung ri, ông không th được, ông chết mt thôi.

Ông lão hôn vào má cháu và nói: cháu ngoan lm, nhưng thế nào ri ông cũng chết, nhưng chôn ri chết tt hơn là b thiêu, nếu ông b la thiêu ri, ông s thành khói, còn nếu chôn thì ông còn có th nhìn thy con hc trng và nh nó mang đi. Ông ôm cht cháu gái vào lòng và nhìn thng bé tiếp tc đào đất. Ông bo cháu, cháu ngh mt lát đi, đừng phí sc nhiu, ông đã kho li ri, để ông thay cháu mt lát.

Tình c có my người đi ngang trên đường cnh h. Nhìn thy my ông cháu đào đất h nghĩ là để trng cây, my năm ri ông lão không cày xi gì na ri nhưng  không ai cm mt ông lão mun trng cây.  Có người thy ông lão nhìn quanh qun, nghe ông k vi my đứa cháu chuyn con hc trng, mà chính h cũng chưa bao gi nhìn thy, h b đi va cười thm: gi này ông lão li dt cháu đi xem hc trng na đây!

Lúc hoàng hôn, vn không thy bóng dáng con hc trng đến ung nước bên b h, trong khi cái l dưới cây ph đã khá sâu, c ba ông cháu đều thm mt. H ngi trên khoanh đất m, quan sát cái l sâu dưới chân, ngm nhìn nhng tia nng chm rãi xuyên qua tàn lá cây ph chiếu sáng bên trong, trông như mt tm màn lp lánh ngàn đốm sáng vàng rc, gây mt n tượng m áp và huyn bí. Ông lão chùi m hôi trên trán thng cháu: nhìn xem cháu mt nhoài thế này ri, cháu đã giúp cho ông mt vic quý báu lm đó.

Cháu chưa mt đâu, nhưng cháu để dành sc để lát na còn lp l li.

Ông lão bo cháu lng nghe tiếng động vng lên t dưới cái l: cháu nghe thy gì không? Đất bên dưới đang th dài đó, thc ra, lúc nào đất cũng th dài như thế c.

Thng bé nghiêng mình xung cái l để chú ý nghe nhưng mt lát sau li ngng lên và nói: không có, chng nghe thy gì, làm gì có tiếng th dài.

Cháu không nghe, không ai nghe thy, ch riêng ông biết đất th dài, gi đây đất vì ông mà th dài đó.

Ông ơi, bây gi ông mun xung l không? Thng bé nhìn vào mt ông lão và hi, sao ông khóc? Chính ông mun cháu làm vy, nhưng gi nếu ông không mun chôn na thì thôi khi chôn, ông cháu mình v nhà.

Ông lão nh nhàng đứng dy, ta vào vai cháu và tuyên b: Không, ông s xung l, ông vui quá nên khóc đó thôi, cháu còn nh mà đã giúp được ông mt vic ln, bây gi cháu núp kia, ri đừng ngi đổ đất lên người ông, phi ph cho kín, để không ai nhìn thy ông, ct nht là cháu đừng có s, nh là cháu đang giúp ông, để ông khi biến thành khói.

Thng bé nhìn cái xng trong tay đáp: cháu không s đâu, cháu biết cách s dng xng, d thôi mà.

Ông lão th thn nhìn cái h, thì thm cho riêng mình: mt tri sp ln sau núi, con hc trng sp bay ti. Ông cn thn cài nút áo khoác ri quay sang cháu gái đang ngi bt động kế bên: bây gi cháu đừng nhìn ông na mà nhìn cnh h đi, cháu s thy con hc trng bay ti ung nước.

Ri ông lão nh nhàng bước xung l, vi s thn trng ti đa, đây là mt công vic tuyt vi ông thc hin vi hai đứa cháu, cái l va vn vi tm vóc ca ông, ông nm dài xung, t v hài lòng, mt tươi cười nhìn thng cháu và bo nó: tt lm, bây gi cháu bt đầu lp đất, nh k là, tng nhát xng mt, không được ngng tay, thế nhé, làm đi.

Thng cháu nghe li ông, bt đầu xúc đất vào xng, không nghe ông nói gì na, ch có my tiếng ho nghèn nghn. Ông đã bo nó đừng ngng tay, vy thì không ngng. Nó đổ tng nhát xng mt vào l, nhưng đến lúc thy m đất đen lnh và m che mt mái tóc bc ca ông, nó thy chút ngn ngi và nói: ông ơi, cháu lp xong là ông không th được đấy. Nó nghe tiếng ông tr li t dưới lp đất sâu: đừng ngng li, c tiếp tc đổ đất xung, cháu nh bo h là ông đã bay đi trên lưng con hc trng. Ging nói ông chng như vng đến t rt xa nhưng vn nghe rt rõ. Nh li nhng li cui cùng ca ông, thng bé t nh có l ông vn còn th, nm dưới đất, ông vn nói được, ông nói đã bay đi trên lưng con hc trng.

Ti hôm đó, thng bé tr v nhà, tay níu em gái, tay cm xng, đến ngưỡng ca, nó phi bi đất còn bám trên người, và bng nhiên cm thy s, nó nói to vi b m: ông đã bay đi trên lưng con hc trng.

( theo bn tiếng Pháp ca Brigitte Duzan )
Ngun : chinese-shortstories.com


Thân Trng Sơn dch và gii thiu.

Aucun commentaire: