mardi 2 décembre 2008

KHI RA KHỎI TRƯỜNG


Khi bước ra khỏi trường

chúng tôi đã gặp

một con đường sắt lớn

đưa chúng tôi đi

vòng quanh trái đất

trong toa tàu ánh vàng

vòng quanh trái đất

chúng tôi đã gặp

biển cả đang dạo chơi

với mọi thứ sò ốc

các hải đảo thơm ngát

cảnh đắm tàu đẹp mắt

và cá hồi hun khói

Bên trên mặt biển

chúng tôi đã gặp

mặt trăng và muôn sao

trên một chiếc thuyền buồm

chạy về hướng Nhật Bản

và ba chàng ngự lâm

bằng năm ngón bàn tay

đang quay cái tay quay

một chiếc tàu ngầm nhỏ

lặn sâu dưới đáy biển

để đi tìm cầu gai.

Trở lại trên mặt đất

chúng tôi đã gặp

trên con đường sắt

một ngôi nhà bỏ chạy

bỏ chạy quanh trái đất

bỏ chạy quanh biển cả

bỏ chạy trốn mùa đông

đang muốn bắt nó lại

Nhưng trên con đường sắt

chúng tôi bắt đầu lăn

lăn đằng sau mùa đông

và đã cán nát nó

và ngôi nhà dừng lại

mùa xuân – người gác chắn đường

đã đón chào chúng tôi

với ngàn lời cám ơn

Và muôn hoa trên mặt đất

bỗng chốc đều mọc lên

mọc xiên xẹo ngả nghiêng

trên đường sắt xe lửa

đường không muốn tiến nữa

sợ làm hỏng hoa.

Thôi đi bộ trở lại

đi bộ quanh trái đất

đi bộ quanh biển khơi

vòng quanh cả mặt trời

vòng quanh cả trăng sao

đi bộ, đi ngựa, đi xe và đi thuyền buồm.



THÂN TRỌNG SƠN dịch




EN SORTANT DE L’ ÉCOLE

En sortant de l’école

nous avons rencontré

un grand chemin de fer

qui nous a emmenés

tout autour de la terre

dans un wagon doré

tout autour de la terre

nous avons rencontré

la mer qui se promenait

avec tous ses coquillages

ses ýles parfumées

et puis ses beaux naufrages

et ses saumons fumés

Au-dessus de la mer

nous avons rencontré

la lune et les étoiles

sur un bateau à voile

partant pour le Japon

et les trois Mousquetaires des cinq doigts de la main

tournant la manivelle d’un petit sous-marin

plongeant au fond des mers

pour chercher des oursins

Revenant sur la terre

nous avons rencontré

sur la voie de chemin de fer

une maison qui fuyait

fuyait tout autour de la terre

fuyait tout autour de la mer

fuyait devant l’hiver

qui voulait l’attraper

Mais nous, sur notre chemin de fer

on s’est mis à rouler

rouler derrière l’hiver

et on l’a écrasé

et la maison s’est arrêtée

et le printemps nous a salué

C’était lui le garde-barrière

Et il nous a bien remerciés

Et toutes les fleurs de toute la terre

soudain se sont mises à pousser

pousser à tort et à travers

sur la voie du chemin de fer

qui ne voulait pas avancer

de peur de les abýmer

Alors on est revenu à pied

à pied, tout autour de la terre

à pied, tout autour de la mer

tout autour du soleil

de la lune et des étoiles

À pied, à cheval, en voiture et en bateau à voile.

JACQUES PRÉVERT




Aucun commentaire: