jeudi 24 mai 2012

LÚC NÀO MỚI LÀ GIÀ ?




Tôi vẫn nhớ hồi mới vừa lên sáu,
Cứ nghĩ rằng mười tuổi đã là già.
Vậy mà đến lúc tuổi đời chẵn chục
Lại ngỡ mười lăm tuổi hạc mới qua.
Rồi sau đó, lớn thêm năm tuổi nữa,
Tuổi già hăm mốt, tôi nghĩ còn xa.

Chẳng bao lâu tôi cũng tròn hăm mốt,
Thôi đúng rồi, già chắc phải ba mươi !
Năm ba mươi, thật là chuyện nực cười,
Tôi tự nhủ : Già phải sang bốn chục  !

Vào trạc tứ tuần, vẫn còn linh hoạt,
“Vậy thì chắc phải đến tuổi năm mươi.”
Lúc đã đến tuổi tri thiên mệnh rồi,
“Mình còn trẻ khi nào chưa sáu chục.”

Và giờ đây, cổ lai hy thất thập,
Lại thấy mình trẻ như lên bảy thôi.
Chỉ có điều tóc đã muối tiêu rồi,
Và chân bước, lưng hơi còng một chút.
Lũ trẻ theo sau chừng như sốt ruột,
Cứ giục hoài :“ Hãy nhanh bước, ông ơi !”

Dẫu sao đến giờ này tôi vẫn trẻ
Như cái thời tưởng mười tuổi đã già.
Với thời gian giờ đã thấy khôn ra
Và cũng không còn hão huyền, ảo tưởng.
Mặc cho tuổi đời ngày càng chồng chất
Tôi vẫn mong được biết điều này :
Đến lúc nào mới thật là già đây ?


                                              Bản tiếng Pháp từ Internet
                                                  THÂN TRỌNG SƠN chuyển ngữ




                                    QUAND EST-CE QU’ON DEVIENT VIEUX ?

                                     A six ans, je pensais, je m'en souviens très  bien,
                                    Que tous étaient vieux sitôt les dix ans atteints;
                                     Mais lorsque furent mes dix ans bien sonnés,
                                     C'est  à quinze ans que je voyais la maturité ;
                                    Puis, longtemps après , lorsque j'attrapai mes quinze ans,
                                    Je croyais qu'on est vieux à 21 ans seulement...

                                    Mais lorsque je fus bientôt arrivé à cet âge ,
                                     J'opinais qu' à 30 ans on doit devenir sage;
                                    Puis, une fois rendu  à 30 ans, c'est curieux,
                                    Je disais: "C'est à  40 ans qu'on devient vieux."

                                     Mais la quarantaine vint et, tout fringant;
                                    "Alors, me dis-je, ça doit être à  50 ans ?"
                                     Puis arrivé à cet âge , je résolus
                                    Qu'on est jeune jusqu’à 60 ans révolu.

                                     Mais voici que j'en ai 70 des ans,
                                     Et me trouve aussi jeune qu’à sept quasiment,
                                    Bien suâûr, mes cheveux sont un tantinet gris,
                                    Et je marche un peu courbé aussi;
                                    Il est vrai que mes garnements, suivant mes pas,
                                    Me disent parfois: "Dépêche-toi, grand-papa !"

                                     Malgré tout, je suis aussi jeune maintenant,
                                    Qu'aux jours où je croyais les gens vieux à dix ans.
                                    Un peu assagi, peut-être  par les années,
                                    Et peut- être quelques illusions envolées ,
                                    Malgré le poids des ans, dis-moi, ô mon Dieu

                                    Quand est-ce donc qu'on devient vraiment vieux ?...


                                                                    Source: Anonyme.
                                                                    www.lespasseurs.com