Pleurer est lâche,
un poète occidental l’a dit,
on ne devrait jamais verser des larmes
au sein de la vie.
Pourtant, à mon avis,
on a besoin quand même de pleurer
comme une terre aride assoiffée des gouttes de pluie
des cœurs asséchés demandent des larmes.
J’ai vu
le bonheur s’écoulant
des larmes de mes enfants.
Ô les pleurs d’enfants
sont plus gais que les rires
plus gais que les crépitements des pétards de noces
plus gais que le chant du rossignol.
J’ai toujours peur des larmes
de la mort
de la tristesse
des cœurs brisés
Mais j’ai peur davantage
des paupières sèches
des cœurs glacials.
Ô mon siècle
tire vanité d’avoir oublié
les larmes sur les paupières sèches
comme les déserts fiers du sable brûlant.
Mais pourquoi craint - on des larmes
sources de l’affection
du bonheur
de la haine ?
Sache, dans la vie, pleurer
je me dis
Ne laisse jamais tes yeux longtemps dépérir
Ne laisse jamais ton cœur refroidir !
Có những giọt nước mắt
Có nhà thơ phương tây bảo rằng
khóc là hèn nhát
người ta không bao giờ được khóc
giữa cuộc đời.
Nhưng tôi nghĩ
người ta vẫn cần phải khóc
như đất cằn cỗi cần có mưa
những trái tim khô
phải cần nước mắt.
Tôi đã thấy
những giọt nước mắt của con tôi
vẫn chảy tràn hạnh phúc
Ôi, tiếng khóc trẻ thơ
vui hơn những tiếng cười
vui hơn pháo ngày cưới
vui hơn tiếng chim sơn ca.
Tôi vẫn sợ hãi những giọt nước mắt
của sự chết
của nỗi sầu
của những trái tim tan vỡ
nhưng tôi càng sợ hãi
những đôi mi khô
những trái tim đá lạnh.
Ôi, thế kỷ của tôi
vẫn kiêu hãnh vì đã quên nước mắt
trên những đôi mi khô –
như sa mạc kiêu hãnh vì cát bỏng.
Nhưng tại sao phải sợ những dòng nước mắt
nguồn suối của yêu thương
của hạnh phúc
của giận hờn ?
Hãy biết khóc giữa cuộc đời
Tôi tự nhủ -
đừng bao giờ để cho đôi mi khô quá lâu
đừng bao giờ
để cho trái tim thành đá lạnh.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire