mardi 4 novembre 2008

NGƯỜI XA KHUẤT



Nặng trĩu trong hồn nỗi thiếu vắng bạn thân

Người vẫn hằng đêm cùng nhau vui họp mặt

Mà giờ đây người đã mịt mù xa khuất

Khiến thân xác rã rời, đau xót tâm can.


Nhớ ngày nào bạn đã từng có lời nhắc :

“ Khi tôi đi xa đến tận cõi vô cùng

Đừng khóc thương chi mà xin hãy nâng cốc

Để chúc mừng tôi ở nơi chốn vĩnh hằng.”


Trong thăm thẳm đêm sâu riêng tôi chỉ muốn

Nhắp chén tình nhớ bạn chung thủy xưa nay

Lòng đau xót vẫn khắc sâu lời bạn nói

Như chiếc đinh ấn chặt giữa lòng bàn tay.


Và tôi vẫn còn đây ở bên bờ dĩ vãng

Im lặng, thẫn thờ, khi tiếng bạn thoảng qua,

Tôi lắng nghe cuộc đời ngự vào chỗ bạn

Nơi trước sau vẫn còn trống vắng hoang vu.


Cuộc sống mỗi ngày bao niềm vui bé nhỏ

Cứ muốn lấp đầy khoảng trống nỗi chia xa

Nhưng dù đã dùng đủ trăm phương nghìn kế

Chẳng thể thêm một lần cướp mất bạn ta.


Nặng trĩu trong hồn nỗi thiếu vắng bạn thân

Nặng trĩu vô ngần nỗi thiếu vắng bạn thân !


Lời nhạc GILBERT BECAUD

THÂN TRỌNG SƠN chuyển ngữ







L’ABSENT


Qu’elle est lourde à porter l’absence de l’ami

L’ami qui tous les soirs venait à cette table

Et qui ne viendra plus, la mort est misérable,

Qui poignarde le cœur et qui te déconstruit.


Il avait dit un jour :”Lorsque je partirai

Pour les lointains pays au- delà de la terre

Vous ne pleurerez pas, vous lèverez vos verres

Et vous boirez pour moi à mon éternité.”


Dans le creux de mes nuits, pourtant, je voudrais bien

Boire à son souvenir pour lui rester fidèle,

Mais j’ai trop de chagrin et sa voix qui m’appelle

Se plante comme un clou dans le creux de ma main.


Alors je reste là au bord de mon passé,

Silencieux et vaincu, pendant que sa voix passe

Et j’écoute la vie s’installer à sa place

Sa place qui pourtant demeure abandonnée.


La vie de chaque jour aux minuscules joies

Veut remplir à tout prix le vide de l’absence

Mais elle ne pourra pas, avec ses manigances,

Me prendre mon ami pour la seconde fois.


Qu’elle est lourde à porter l’absence de l’ami.

Qu’elle est lourde à porter l’absence de l’ami.


GILBERT BECAUD






( SHEILA )





Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire