lundi 29 septembre 2008

TIỄN EM




Lên xe tiễn em đi

chưa bao giờ buồn thế

trời mùa đông Paris

suốt đời làm chia ly



Tiễn em về xứ mẹ

anh nói bằng tiếng hôn

không còn gì lâu hơn

một trăm ngày xa cách



Ga Lyon đèn vàng

tuyết rơi buồn mênh mang

cầm tay em muốn khóc

nói chi cũng muộn màng



Hôn nhau phút này rồi

chia tay nhau tức khắc

khóc đi em. khóc đi em

hỡi người yêu xóm học

để sương thấm bờ đêm

đường anh đi tràn ngập lệ buồn em...



Ôi đêm nay

chưa bao giờ buồn thế

trời mùa đông Paris

suốt đời làm chia ly



Tàu em đi tuyết phủ

toa anh lạnh gió đầy

làm sao anh không rét

cho ấm mộng đêm nay

và mơ ngon trên khắp nẻo đường rầy !



Trời em mơ có sao

mình anh đêm ở lại

trời mùa đông Paris

không bao giờ có sao

trời mùa đông Paris

chưa bao giờ buồn thế !



CUNG TRẦM TƯỞNG



TE RECONDUIRE À LA GARE




À la gare je te reconduis

Je me sens plus triste que jamais

Le ciel de l’hiver à Paris,

Tant de séparations se passent en ces lieux.




Te reconduisant à ton pays,

Je m’exprime par des baisers.

Rien ne dure plus longtemps

Que cent jours d’éloignement.



La Gare de Lyon aux faibles lueurs

S’attriste avec de la neige.

Serrant ma main, tu t’apprêtes à verser des pleurs,

Toute parole semblerait tardive.



On se donne à présent un baiser,

Vient déjà le moment de se quitter.

Pleure, pleure, ô mon aimée

Du quartier des apprentis,

Que le brouillard imprègne la nuit,

Que tes tristes larmes inondent mes allées !



Cette nuit-ci

Plus triste que jamais,

Le ciel de l’hiver à Paris

Tant de séparations se passent en ces lieux.



La neige recouvre ton train,

Le vent glacial emplit ma voiture.

Comment m’épargner de la froidure

Pour réchauffer mon sommeil de cette soirée

Pour bercer mes rêves le long de la voie ferrée.



Le ciel de tes rêves est tout étoilé

Toute la nuit, solitaire, je suis resté.

Le ciel de l’hiver à Paris

Comme toujours, aucune étoile n’est vue.

Le ciel de l’hiver à Paris,

Quelle tristesse jamais connue !



Traduction de THÂN TRỌNG SƠN

9 / 2008



( Nhạc PHẠM DUY - Tiếng hát Ý LAN )

ATTENTE




Aimer ou ne pas aimer, il faut le dire au début
Un tel comportement, on dirait une tromperie.
Se faire trop attendre, ce jour-là, ce jour-ci,
Voilà la chambre inondée de lune, òu es-tu ?



Traduction de THÂN TRỌNG SƠN

9/2008



ĐỢI



Yêu với không yêu, nói lúc đầu

Làm chi như thể phỉnh phờ nhau

Hôm ni hôm nớ mong rồi đợi

Trăng nở đầy buồng, người ở đâu ?



LƯU TRỌNG LƯ

UN CHANT FLATTEUR POUR SON ÉPOUSE



Enfin il ne me reste que toi seule

soit sur les montagnes rêvant

soit emporté par le courant

j’ éprouve toujours des sentiments intimes

je demande à revenir avec toi

sous la véranda fraîche de la vie

tu déploies des filets de lumière aux deux bouts

pour attacher les pas d’oiseau



Parfois réjoui d’une soirée

j’ai bu à tel point de me soûler

je n’ai pas pu trouver le chemin de retour

tu maintenais la lampe allumée

lampe qui éclairait la moitié de ma vie

même si séparé à mil lieues de distance

même si à genoux je m’avance

je demande à revenir

auprès de toi.



C’en est assez, je reviendrai

sans comprendre pourquoi je dois revenir

il y a quelque chose de très simple

il y a quelque chose d’infime

un cheveu aux tempes

un parfum familier



C’en est assez, je reviendrai

même si de très loin séparé

même si je m’avance agenouillé

je reviendrai m’asseoir

à tes côtés.



Traduction de THÂN TRỌNG SƠN




NỊNH VỢ CA

PHAN NHƯ



Cuối cùng tôi chỉ có mình em

khi thắp mộng trên non

khi trôi dạt dưới dòng

tôi vẫn chạnh niềm riêng

xin trở về cùng em

dưới hiên đời rợp mát

em giăng hai đầu nắng nhạt

buộc một gót chân chim.



Có khi vui cuộc rượu tàn khuya

uống cho cạn càn khôn rơi rụng

biết tìm đâu lối về

em chong đèn một ngọn

soi sáng nửa đời tôi

dù cách biệt muôn trùng

dù đi bằng hai đầu gối

tôi cũng xin trở lại

bên người



Thôi tôi sẽ trở về

không hiểu vì sao tôi phải trở về

có một cái gì rất là đơn sơ

có một cái gì rất là nhỏ bé

một sợi tóc mai

một mùi hương đã cũ



Thôi tôi sẽ trở về

dù cách biệt muôn trùng

dù đi bằng hai đầu gối

tôi cũng về với em

ngồi lại...


ADIEU LE TOURNESOL JAUNE


Ce soir je te vois tomber

sur la terre noire

du chemin abrupt menant à la cathédrale.

Tournant le dos

Dieu ne te voit pas

et la vie tranquille

continue sa régulière routine.



Tu t’es perdue

quand Noël n’arrive pas encore

tu n’as pas mis ta robe jaune

le cou tendu

dans l’attente d’une brise caressante.



Adieu donc

Bouton non encore éclos,

la vie n’a pas besoin de toi

ô fleur jaune

inutile !



La vie a besoin seulement

de ce qui vaut du riz ou de l’argent,

de ce qui peut être vendu ou échangé

du Beau, elle n’en a pas besoin !



Adieu

âme végétale !

pourquoi ta mort de ce soir

n’est-elle annoncée

par aucun son de glas ?

Et mon âme

périt chaque jour

car la vie a foulé sur le Beau

que me reste-t-il

outre mon cœur ?



Adieu donc ma chère,

ne pleure pas

la saison de Noël approche déjà !



Dors un doux sommeil

plein de rêves

des végétaux

Et va, dans l’éternité

à la recherche

d’un joyeux sourire

pour chaque jour.




Traduction de THÂN TRỌNG SƠN








VĨNH BIỆT CÂY HOA QUỲ VÀNG


ĐỖ TƯ NGHĨA



Chiều nay tôi thấy em ngã xuống

Trên đất đen

Trên con đường dốc đến Thánh đường

Chúa quay lưng

Không thấy em

cả cuộc đời

vẫn bình yên

quay theo vòng bánh xe đều đặn.



Em chết đi

Mùa Giáng sinh chưa kịp đến

Em chưa kịp mặc áo vàng

ngửa cổ

chờ gió đến nâng niu.



Thôi nhé – vĩnh biệt em

nụ hoa chưa kịp nở

Cuộc đời đâu cần tới em

hỡi bông hoa vàng vô dụng !

Cuộc đời cần những thứ

có thể quy ra tiền, ra thóc

có thể mua bán đổi trao

chứ đâu cần

Cái Đẹp !




Vĩnh biệt em – linh hồn thảo mộc

Sao chiều nay em chết đi

mà chẳng có hồi chuông nào báo tử ?

Như linh hồn tôi

vẫn chết mỗi ngày –

vì cuộc đời dẫm chân lên Cái Đẹp

mà tôi còn lại gì – ngoài một Trái Tim ?



Vĩnh biệt em

Thôi em đừng khóc

mùa Giáng Sinh cũng sắp đến rồi.



Thôi – em hãy ngủ yên

với những giấc mơ

của loài thảo mộc

Và trong thiên thu

Em hãy kiếm

nụ cười vui

cho mỗi một ngày.





jeudi 25 septembre 2008

BÀI CHO THÉRÈSE




Chỉ là tạm biệt thôi

dẫu ra đi

không hẹn ngày trở lại.

Con đường nào

bước chân quen mỗi ngày sớm tối

sân ga nào

tàu điện ngầm đi về chính xác đến từng giây

và công viên huyền thoại

những pho tượng trắng lá đổ trên vai

và bỗng dưng kim tự tháp

rực sáng viện bảo tàng

trong nắng hoàng hôn.

Có phải nơi đâu

đất cũng “ bỗng hóa tâm hồn ” * ?

Cám ơn tiếng hát người,

níu thời gian mười lăm năm cũ,

làm sống lại

cả một trời thương nhớ.


* Khi ta ở chỉ là nơi đất ở

Khi ta đi, đất bỗng hóa tâm hồn.

( Chế Lan Viên )


THÂN TRỌNG SƠN

9/ 2008



Champs-Élysées


Métro

LOUVRE

Jardin du Luxembourg

Jardin du Luxembourg